Anh Là Mặt Trời Của Em

Chương 6: Người của tôi mà cậu cũng dám động?

Trước Sau

break

Ngày hôm sau, Túc An bất ngờ không đến trường. Bắc Trạch nhìn qua cửa sổ ra phía cổng trường, người ra vào rất nhiều, nhưng không có một ai là người mà anh đang nghĩ đến.

Trực giác mách bảo Túc An đã gặp chuyện, và trực giác của Bắc Trạch chưa bao giờ sai. Vì thế, anh lập tức ra khỏi trường.

Trong con hẻm cụt tối tăm vang lên tiếng cười nhạo, mấy gã đàn ông xăm trổ đứng vây thành một vòng.

"Mày không nghĩ mày còn cao quý như trước kia chứ? Đã như thế này rồi mà nãy còn coi bọn tao như không khí nữa chứ! Bọn tao đòi mày chút tiền thì sao? Mày không phải giàu nhất sao? Ồ xin lỗi, tao quên mất, đó là chuyện của mày trước kia rồi, ha ha ha..."

"Tôi không quen các anh! Mà cho dù có quen, tôi cũng chưa từng sỉ nhục các anh đúng không?" Túc An ngã ngồi trên mặt đất, chất vấn.

"Chậc, đúng là người sang thì hay quên. Nhưng không sao, bọn này có thể giúp mày nhớ lại mà."

"Bọn tao từng học chung tiểu học đấy, mặc dù khi mày học lớp bốn thì bọn tao đã phải chuyển đi vì học không đạt, nhưng bọn tao vẫn nhớ mày đấy! Thế nào? Có cảm động không?"

"Khi đó mày phong quang biết bao, bọn tao ghen tị muốn chết! Nhưng giờ thì bọn mình ngang hàng rồi!"

"Vậy các người đến đây để đá xuống giếng sao?" Túc An siết chặt nắm đấm.

Tên sẹo lồi đứng đầu vỗ tay: "Đương nhiên rồi. Mặc dù xa cách mấy năm, nhưng bọn tao vẫn nhớ mày. Sau này nghe nói mày và mẹ mày rời khỏi Túc gia lúc 13 tuổi, bọn tao đã nghĩ nhất định phải tìm gặp lại mày để 'tâm sự chuyện cũ', ha ha!"

"Các người!" Túc An tức đến mức không nói nên lời, hiện tại cậu như cừu non sa vào miệng hổ.

Tên sẹo lồi hừ một tiếng: "Bọn tao thì sao? Bọn tao chỉ là không ưa những kẻ có tiền thôi."

"Đại ca, đừng nói nhảm với nó nữa, chúng ta còn phải lấy tiền để đi chơi game nữa!"

"Đúng đúng đúng, suýt nữa thì quên mất."

Tên sẹo lồi vỗ mạnh vào đầu, dùng lỗ mũi nhìn Túc An: "Này! Nộp tiền ra đây rồi bọn tao tha cho mày đi."

"Nó còn tiền không? Đừng có một đồng cũng không có." Một tên đầu đinh đứng sau cùng cười nhạo, mấy tên khác cũng cười theo.

Đột nhiên, tên đầu đinh bị một cú đấm mạnh, ngã sấp mặt xuống đất.

"Ai! Dám đánh ông, muốn chết à?!"

Tên đầu đinh tức giận ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy một người không ngờ tới. Không khí xung quanh bỗng trở nên im lặng. Chưa kịp để họ phản ứng, Bắc Trạch đã ra tay đánh cho họ không kịp chống cự.

Đợi mấy tên kia ngã xuống đất không bò dậy nổi, Bắc Trạch mới lau vết máu trên mặt, quay lưng lại với Túc An, ánh mắt đầy tàn nhẫn: "Người của tao mà cũng dám động, sống chán rồi đúng không?"

Mấy tên kia nằm trên đất đau đớn không chịu nổi, tên sẹo lồi cầu xin: "Bắc thiếu, bọn tôi không biết cậu ấy là bạn của cậu. Bọn tôi... bọn tôi vừa nãy đang 'tâm sự chuyện cũ' với Túc An thôi mà."

Bắc Trạch đá cho hắn một cái, mỉa mai: "Lừa ai đấy?!"

Bắc Trạch quay người lại, ánh mắt nhìn Túc An chợt trở nên dịu dàng, nhưng sau đó lại đầy kinh ngạc. Anh đỡ Túc An dậy: "Sao rồi? Ngoài bắp chân còn chỗ nào đau nữa không?"

"Chỉ đau bắp chân thôi, chắc bị trật khớp rồi." Túc An để mặc anh đỡ, lấy làm lạ sao anh biết bắp chân cậu đau, nhưng cậu không hỏi. "Sao cậu lại ở đây?"

Bắc Trạch dìu cậu đi về phía bệnh viện gần nhất, mím môi rồi đáp: "Có cảm giác cậu gặp chuyện, nên đến tìm cậu."

"Trực giác của cậu chuẩn thật đấy." Túc An khen ngợi: "Nếu cậu đến muộn một chút nữa là tôi trắng tay rồi."

Bắc Trạch nghiêm túc nói: "Nếu cậu trắng tay, có thể đến tìm tôi mà lấy tiền."

"Hả? Vay nặng lãi à?" Túc An có ý đùa.

"Không, cho cậu miễn phí." Bắc Trạch nói.

Túc An trêu: "Vậy cậu cho bao nhiêu?"

"Cậu cần bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu." Bắc Trạch nhìn Túc An: "Cậu có muốn không?"

Thấy anh cứ như kiểu "chỉ cần cậu nói muốn là tôi cho cậu cả gia sản", Túc An liên tục xua tay: "Tôi không cần, cậu giữ lấy mà dùng."

Bắc Trạch "Ồ" một tiếng.

Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra, nói rằng có một chỗ bị trật khớp. Ông ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Bắc Trạch, cười rồi nói: "Cậu nhóc, đừng lo lắng thế, nhìn tôi đây."

Túc An có một dự cảm chẳng lành. Dự cảm này khiến cậu nhanh chóng nắm chặt tay Bắc Trạch.

Giây tiếp theo, "Hự". Túc An nuốt lại câu chửi thề sắp bật ra, bác sĩ này thô bạo thật đấy!

Sắc mặt Bắc Trạch cũng không tốt lắm, không hẳn là vì tay nghề thô bạo của bác sĩ, mà một phần là do Túc An véo anh đau điếng.

"Xong rồi cậu nhóc, thử cử động xem."

Túc An cử động vài cái, mỉm cười: "Bác sĩ, tay nghề của ông hay thật đấy."

Bác sĩ hì hì: "Không cần khen đâu, tôi biết tay nghề của mình siêu phàm mà." Bác sĩ lấy một cuộn băng gạc quấn vào chỗ bắp chân bị thương của Túc An.

Túc An buông tay Bắc Trạch ra. Bắc Trạch nhìn vài giây rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Đợi chắc chắn Túc An không thể nghe thấy, Bắc Trạch mới yên tâm gọi cho quản gia Lưu: "Chú Lưu."

"Cậu chủ có gì dặn dò?"

Bắc Trạch nói vài cái tên: "Tôi không muốn thấy bọn chúng nữa."

"Vâng, cậu chủ."

Đợi Bắc Trạch cúp điện thoại, quay người lại thì thấy Túc An đứng phía sau. Anh giật mình, trấn tĩnh lại rồi hỏi: "Xong nhanh thế sao?"

"Ừm, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần lâu như vậy. Sao cậu biết tên bọn chúng?"

Câu hỏi cuối cùng khiến Bắc Trạch vừa mới yên tâm lập tức lại lo lắng: "À, trước đây bọn chúng là con của những kẻ trọc phú, tôi đã thấy bọn chúng ở một buổi tiệc từ thiện."

Túc An gật đầu, cất bước đi ra ngoài.

Bắc Trạch không yên tâm đi theo: "Cậu chắc chắn chỉ là vết thương nhỏ thôi chứ?"

"Chắc chắn mà." Túc An có chút kỳ lạ nhìn anh. Bắc Trạch nhíu mày, chỉ vào ống quần dính máu của Túc An, nói: "Cậu chảy nhiều máu thế này mà gọi là vết thương nhỏ à?"

Túc An lúng túng nhìn một cái, nói: "À, thật ra thì tôi không cẩn thận vấp phải một thùng sơn đấy..."

Bắc Trạch im lặng một lúc rồi cười, tự cười vì sự ngốc nghếch của mình.

Túc An bị nụ cười đó làm cho chói mắt. Ánh nắng chiếu lên gương mặt Bắc Trạch, khiến khóe môi anh cũng nhuốm màu nắng, thiếu niên trước mắt bỗng trở nên rực rỡ, như thể xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên đời.

Có một khoảnh khắc, Túc An cảm thấy cậu sẽ không bao giờ quên được thiếu niên này.

Một lúc lâu sau Túc An mới hoàn hồn lại, cậu sợ Bắc Trạch nhìn thấy mình ngây người, vội vàng nói: "Cảm ơn cậu đã đến cứu tôi, cậu muốn quà gì không?"

Bắc Trạch cảm thấy bạn cùng bàn này của mình da mặt mỏng, nên giả vờ như không thấy cậu nhìn mình, nói: "Tôi không cần quà, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

"Không được, cậu đã giúp tôi mấy lần rồi." Túc An kiên quyết.

Bắc Trạch suy nghĩ vài giây, lấy điện thoại ra: "Nếu cậu muốn trả ơn, vậy thì đưa WeChat cho tôi."

"Hả? Chỉ một cái WeChat thôi sao? Cậu không thấy thiệt thòi à." Túc An lấy điện thoại ra, Bắc Trạch cười quét mã QR: "Không, tôi cảm thấy mình lời rồi."

"WeChat của tôi đáng giá vậy sao..." Túc An dở khóc dở cười.

Bắc Trạch dặn dò Túc An: "Cậu đừng sau khi thêm rồi lại xóa tôi đấy nhé."

"Tôi không phải người như vậy." Túc An biện bạch.

Bắc Trạch nhìn màn hình hiển thị "Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn" rồi thuận miệng nói: "Thật sao? Nhìn cậu giống lắm đấy."

Túc An cạn lời: "Được, vậy tôi xóa đây." Không chịu mang tiếng oan vô cớ!

Bắc Trạch "Này" một tiếng, nắm chặt lấy tay Túc An: "Đừng mà, bạn cùng bàn, không chơi thế."

"Chính cậu nói tôi giống mà." Túc An cố nhịn cười.

Bắc Trạch hạ giọng nhẹ nhàng như đang dỗ dành: "Không giống, cậu không giống chút nào cả. Đừng xóa, khó khăn lắm mới thêm được."

"Khó khăn gì chứ? Đây là lần đầu tiên cậu mở lời xin WeChat của tôi", Túc An nghĩ, rồi cất điện thoại vào túi: "Được rồi, tôi không xóa đâu."

Bắc Trạch lúc này mới buông tay, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Trời mới biết anh đã tưởng tượng vô số lần cảnh xin WeChat của Túc An, nhưng chưa lần nào dám thực hiện. Khó khăn lắm mới mở lời, không thể bỏ lỡ được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc