"Bạn cùng bàn, tôi và cậu có được coi là bạn bè không?" Trên đường trở lại trường học, Bắc Trạch lo lắng hỏi, mong chờ câu trả lời của Túc An.
Túc An không trả lời ngay, mà hỏi lại: "Cậu nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ chúng ta là bạn rồi, nhưng tôi không biết cậu nghĩ thế nào." Bắc Trạch nhìn vào mắt Túc An, như muốn đọc được suy nghĩ của cậu.
"Cậu nghĩ tôi nghĩ thế nào?" Túc An nói vòng vo.
"Tôi không biết," Bắc Trạch nói thẳng: "Tôi không phải cậu, nhưng tôi nghĩ cậu có thiện cảm với tôi."
"Ừm hứ," Túc An đi trên con đường nhỏ trong rừng, gió thổi nhè nhẹ: "Cậu có tin không? Tôi kết bạn phải xem thời gian quen biết."
"Bao lâu?"
"Vài năm."
Bắc Trạch đờ người, lâu như vậy sao? Không sao, anh có thể đợi. Bắc Trạch nghiến răng vẫn hỏi thêm một câu: "Không đùa đấy chứ?" Nếu không đùa thì anh sẽ đợi thật.
Túc An nhìn vẻ mặt dần kiên định của anh, ngạc nhiên nói: "Lừa cậu đấy, cậu tin thật à?"
"...Tin rồi." Bắc Trạch quay người lại đi lùi.
Túc An đưa tay ra: "Được rồi, bắt tay đi, có chút nghi thức kết bạn, kẻo cậu không tin."
Bắc Trạch nắm lấy tay cậu, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay khiến tim anh đập rộn ràng.
Một người bề ngoài bình thản, nhưng trong lòng sóng gió cuồn cuộn, không cần nói cũng biết là ai.
Đến trường, Túc An vừa ngồi vào chỗ, một nữ sinh đã chạy đến: "Bạn học, có thể chụp một tấm hình không?"
Túc An không thèm nhìn, lạnh nhạt nói: "Không thể."
"Bạn học, cậu đừng lạnh lùng thế mà~" Cô gái giả giọng nũng nịu, cố gắng làm nũng để Túc An đồng ý, nhưng nếu Túc An dễ dàng đồng ý thì cậu đã không phải là Túc An rồi.
Cậu nhíu mày: "Họng cậu bị kẹt dép lê à?"
Cô gái khựng lại, đành lấy lại giọng bình thường: "Bạn học, cậu đừng lạnh lùng thế."
"Nếu từ chối là lạnh lùng, vậy trên đời này không có ai là không lạnh lùng cả." Cô gái đành phải bỏ đi.
Túc An không thích chụp ảnh, điều này cậu đã nói trên bục giảng ngay từ ngày đầu tiên đến trường, nhưng vẫn có một số người đến làm phiền cậu.
Túc An xoa xoa tóc, định bụng đọc sách, thì Bắc Trạch lấy điện thoại ra, vẫy vẫy cậu: "Nào bạn cùng bàn, chụp một tấm hình."
Bắc Trạch không mong cậu đồng ý, anh chỉ là đang kiếm chuyện như mọi khi. Túc An đã không mắng anh một thời gian rồi nên anh có chút không quen.
Ai ngờ, Túc An quay đầu liếc anh một cái, rồi ngồi dịch lại gần.
"Chụp cho đẹp vào."
Bắc Trạch kinh ngạc đến nỗi suýt không cầm chắc điện thoại, theo bản năng véo má Túc An: "Cậu vẫn là Túc An sao? Bị ma nhập à?"
Không phải bị đoạt xác rồi đấy chứ!
Túc An hất tay anh ra: "Ban ngày ban mặt nói năng vớ vẩn gì đấy? Tôi không phải Túc An thì là Túc Nguy à?"
Bắc Trạch không tin, bắt đầu hỏi nhanh đáp nhanh: "Cao bao nhiêu?"
"1m81."
"Nặng bao nhiêu?"
"56kg."
"Tên WeChat?"
"A."
"Dài bao nhiêu?"
"10... Bắc Trạch!"
Túc An phản ứng nhanh chóng, véo mạnh vào eo Bắc Trạch.
Bắc Trạch hít một hơi khí lạnh, kêu lên: "Đừng véo, tôi sai rồi! Trời ơi, cậu khỏe thật đấy! Đau quá!"
Túc An buông tay, hừ một tiếng: "Cậu tự chuốc lấy, đau chết cậu đi cho rồi."
"Tôi mà chết thì cậu tuyệt đối không tìm được người bạn cùng bàn tuyệt vời thứ hai như tôi đâu, đẹp trai phong độ, nho nhã phiêu lãng, phong lưu lãng tử, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở."
"Chỉ giỏi tự lăng xê bản thân." Túc An cảm thán da mặt người này thật dày: "Không chụp thì tôi đi đây."
Bắc Trạch vội vàng mở máy ảnh: "Bạn cùng bàn, giơ tay chữ V."
"Ấu trĩ không?" Túc An ghét bỏ giơ tay chữ V.
Khoảnh khắc Bắc Trạch nhấn nút chụp, Túc An nở một nụ cười, rồi lập tức trở lại vẻ bình thường.
Bắc Trạch nhìn bức ảnh, khen ngợi: "Bạn cùng bàn, cậu thật nể mặt tôi."
Túc An ngồi về chỗ cũ, cao ngạo không đáp lại.
Bắc Trạch nhìn một lúc rồi bỗng nhớ ra một chuyện, hỏi Túc An: "À mà bạn cùng bàn, chúng ta là bạn bè đúng không?"
"Ừ, sao thế?" Túc An đặt bút xuống, thấy Bắc Trạch lộ ra vẻ mặt không có ý tốt, trong lòng báo động vang lên.
Quả nhiên, giây tiếp theo: "Tôi nhớ có người hình như đã nói chỉ có thằng đần mới cần kết bạn."
Mặt Túc An đầy hắc tuyến, cố gắng biện hộ cho mình: "Hôm đó tôi không vui, giọng điệu của cậu lại đáng ghét như vậy, tôi không muốn bị người khác làm phiền nên mới nói câu đó."
Nụ cười của Bắc Trạch khựng lại, anh không thể tin chỉ vào mình: "Tôi? Đáng ghét?"
"Đúng vậy, cảm giác cứ như nếu tôi không đồng ý thì cậu sẽ đánh người vậy." Túc An rất bất lực.
Bắc Trạch từ bỏ chống cự, chuyển chủ đề: "Vậy hôm đó tại sao cậu lại không vui?"
"Gặp phải mấy người nhà họ Kim."
"Nhà họ Kim nào cơ?"
Túc An nhìn anh sâu sắc. Bắc Trạch lập tức làm động tác kéo khóa miệng: "Tôi không hỏi nữa."
Vài ngày sau, Bắc Trạch hớn hở đến trường, vừa vào lớp đã thấy Túc An ngồi ở chỗ của mình.