Anh Là Mặt Trời Của Em

Chương 5: Cậu ấy thích trứng xào cà chua

Trước Sau

break

Túc An bước vào, thấy Bắc Trạch ngồi trên sofa thì rõ ràng sững người lại.

"Tiểu An về rồi đấy à?" Thẩm Nhu đang nhặt rau nhìn về phía cửa. Túc An "Ừm" một tiếng, mắt vẫn dán chặt vào Bắc Trạch.

"Sao cậu lại đến đây?"

"Tôi chỉ muốn đến thăm..." Bắc Trạch tự nhiên thấy chột dạ.

Túc An lười hỏi anh địa chỉ ở đâu mà có. Nhìn Thẩm Nhu chuẩn bị cho rau vào nồi, cậu đi đến cạnh Bắc Trạch khẽ hỏi: "Nếu tôi không về, cậu định để mẹ tôi nấu ăn à?"

Bắc Trạch giơ tay lên, vẻ mặt đầy oan ức: "Bạn cùng bàn, chuyện này không thể trách tôi được. Lần đầu tôi nấu ăn thì làm nổ cái nồi nhà tôi, lần thứ hai làm hỏng bếp từ, lần thứ ba làm nổ tung nhà bếp, lần thứ tư suýt nữa thì cháy nhà."

Túc An khóe miệng giật giật, cậu không thể hiểu nổi, tại sao lại có người càng nấu ăn hậu quả càng nghiêm trọng? Người bình thường chẳng phải nên càng ngày càng giỏi hơn sao?

Túc An liếc nhìn Bắc Trạch. Thôi được rồi, xem ra anh không phải người bình thường, mà là người bất thường.

Túc An quay người vào bếp: "Mẹ, để con làm, mẹ ra nghỉ đi ạ."

Thẩm Nhu không thể cãi lại Túc An, ngoan ngoãn đi ra. Bắc Trạch cũng đi vào, cười hì hì ghé sát bên Túc An: "Bạn cùng bàn, tôi muốn ăn trứng xào cà chua."

"Không làm."

Bắc Trạch trợn tròn mắt: "Tại sao?"

"Không muốn." Túc An nói một cách thản nhiên.

"Nhưng tôi thích ăn trứng xào cà chua nhất." Bắc Trạch vẫn muốn cố gắng thêm một chút, nhưng Túc An đã dập tắt mọi ảo tưởng của anh.

"Thì sao? Cậu thích thì liên quan gì đến tôi?"

Bắc Trạch đau lòng, lùi lại vài bước rồi khuỵu xuống ghế. Sau khi Túc An xào xong một món, Bắc Trạch đã bình thường lại, đứng dậy đi đến bên cạnh Túc An.

Tiếp theo là, Túc An muốn lấy thứ gì, Bắc Trạch đều nhanh tay lấy trước rồi đưa cho cậu. Túc An nhướng mày nhìn anh chằm chằm, Bắc Trạch nói một cách hiển nhiên: "Tôi đã đến nhà cậu thì không thể chẳng làm gì cả."

"Tùy cậu." Túc An nói xong thì tiếp tục nấu ăn.

Hai mươi phút sau, Túc An bảo Bắc Trạch bưng đồ ăn ra.

"Tôi còn một món nữa, hai người ăn trước đi." Bắc Trạch múc cơm xong, ngồi bên bàn ăn đợi Túc An.

Vài phút sau, một đĩa trứng xào cà chua được đặt trước mặt Bắc Trạch đang ngẩn ngơ. Anh nhìn đĩa trứng xào cà chua vài giây rồi hồi sinh đầy năng lượng.

Hoàn hồn lại, anh ngạc nhiên nói: "Oa! Bạn cùng bàn, không phải cậu nói không làm trứng xào cà chua sao?"

Túc An ngồi cạnh anh, bình tĩnh nói: "Trêu cậu thôi mà cậu cũng tin à?"

Thẩm Nhu mỉm cười cầm đũa lên: "Thằng bé ấy ngoài miệng thì nói cứng, nhưng lòng dạ lại mềm."

Bắc Trạch háo hức nếm thử một miếng, hai mắt sáng rực: "Bạn cùng bàn, cậu làm ngon thật đấy!"

Túc An bị làm phiền, xoa xoa tai nói: "Cậu mà còn ồn ào thì tôi ném cậu ra ngoài đấy."

"Hai đứa này tình cảm thật tốt", Thẩm Nhu mỉm cười nghĩ. Kể từ khi đứa trẻ kia ra nước ngoài, Túc An chưa có một người bạn tâm giao nào.

Ăn xong, Bắc Trạch giành rửa bát, rồi làm vỡ ba cái bát.

"Bạn Bắc có bị thương không?" Thẩm Nhu nghe thấy tiếng động vội vàng dò dẫm đi tới.

"Không sao đâu mẹ, người không sao, mẹ về chỗ ngồi đi ạ."

Túc An nói xong thì nhìn Bắc Trạch với vẻ mặt cạn lời, nhỏ giọng nói: "Cậu gây sự đấy à?"

"Bạn cùng bàn, tôi thề là tôi thật sự không cố ý." Bắc Trạch chụm ba ngón tay lại cũng hạ giọng nói theo Túc An.

Túc An nhịn rồi lại nhịn, không thể nhịn nổi nữa, dứt khoát đẩy anh ra ngoài, để tránh vướng mắt cậu.

"Bạn cùng bàn, tôi đảm bảo về nhà tôi sẽ học cách rửa bát, lần sau chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho cậu và cô nữa."

"Hờ hờ, vậy tôi thật sự phải cảm ơn cậu rồi~"

"Tiền bát bao nhiêu? Tôi thêm WeChat chuyển khoản cho cậu nhé."

Túc An mở mã QR nhận tiền đưa ra: "Không cần thêm WeChat."

"...Được."

Mười phút sau, Bắc Trạch chuẩn bị chào tạm biệt. Thẩm Nhu không tiện, vội vàng bảo Túc An ra tiễn Bắc Trạch.

Túc An nghe lời mẹ, cùng Bắc Trạch đi ra khỏi cửa.

Đang là giữa hè, mặt trời còn chưa lặn, tiếng rao của các tiểu thương xung quanh vang lên không ngớt.

"Nào nào nào! Táo ba cân mười tệ! Ngọt thơm mọng nước đây!"

"Đi qua đừng bỏ lỡ! Xả hàng toàn bộ! Mỗi chiếc áo chỉ có 8,8 tệ!"

"Kem đây! Kem đây! Một que kem mùa hè xua tan cái nóng!"

"Trà ngon thượng hạng đây, nếm thử không?"

Bắc Trạch và Túc An đi trên con phố náo nhiệt, xung quanh là dòng người chen chúc. Anh cảm thán: "Chỗ các cậu muộn thế này mà vẫn đông người vậy à?"

"Đúng vậy, mọi người đều thích ra ngoài phơi nắng lúc này, dù sao thì mặt trời lúc này là ấm áp nhất mà không hề gay gắt."

Túc An và Bắc Trạch đi rất gần nhau, tránh bị lạc trong đám đông.

"Cảm giác thật thân thiện." Bắc Trạch nhận xét.

Túc An nói: "Cậu cũng có thể đến đây đi dạo nhiều hơn."

"Thật sao?" Bắc Trạch có chút không dám tin.

Túc An biết anh đang nghĩ gì, vẻ mặt đầy bất lực: "Tôi bảo cậu đến đây đi dạo, chứ không phải bảo cậu đến nhà tôi nhiều hơn."

Bắc Trạch ho khan hai tiếng che đi sự ngượng ngùng: "Thật ra ý tôi cũng là thế."

"Cậu nói thế thì là thế đi."

Đến ngã tư, Túc An dừng bước: "Tạm biệt."

Bắc Trạch quay đầu lại: "Ngày mai gặp."

Túc An nhìn bóng Bắc Trạch khuất xa rồi mới quay người đi về.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc