Anh Là Mặt Trời Của Em

Chương 4: Mẹ của Túc An

Trước Sau

break

Bắc Trạch quay đầu lại, đó là một người phụ nữ trung niên bị mù, gương mặt bầu bĩnh, khóe môi cong lên, trông rất hiền từ và thân thiện.

Nhưng điều khiến Bắc Trạch quan tâm nhất là làm sao bà biết có người đứng ở phía trước. Thế là anh hỏi: "Cô ơi, làm sao cô biết cháu đang ở đây ạ?"

Bà nói không nhanh không chậm: "Trên người cháu có mùi hương của hoa hồng."

Sữa tắm của Bắc Trạch là mùi hoa hồng.

"Thì ra là vậy." Bắc Trạch lịch sự trả lời câu hỏi ban đầu của bà: "Cháu là bạn học của Túc An, đến chơi nhà cậu ấy. Xin hỏi cô là?"

Người phụ nữ trung niên nghe vậy, vẻ mặt có chút vui mừng. Bà lấy chìa khóa dò dẫm mở cửa: "Là bạn học của Tiểu An à, cô là mẹ nó, Thẩm Nhu. Cháu cứ gọi cô là cô Thẩm."

Giọng nói của Thẩm Nhu cũng dịu dàng như chính tên bà, nhẹ nhàng như gió thoảng qua hoa dành dành.

Thẩm Nhu mở cửa: "Mời vào ngồi chơi."

Bắc Trạch đi theo bà vào trong, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, ý thức cảnh giác của cô quá thấp rồi.

"Cô ơi, cô không sợ cháu lừa cô sao? Biết đâu cháu là kẻ trộm hay gì đó."

Thẩm Nhu mỉm cười: "Nhà cô cũng chẳng có gì đáng giá cả, hơn nữa cô cảm thấy cháu là người tốt."

"Người tốt?" Bắc Trạch bất đắc dĩ xoa trán: "Cô ơi, cô không thể cứ dựa vào cảm giác mà phán đoán như vậy đâu."

Thẩm Nhu dường như cảm nhận được sự bất lực của Bắc Trạch, bà cười nói: "Được rồi, lần sau sẽ không thế nữa."

Bắc Trạch nhìn xung quanh phòng khách đơn giản, không có gì đặc biệt nhưng lại toát lên vẻ ấm cúng.

"Mời ngồi. Trên bàn có trái cây và đồ ăn vặt, cứ tự nhiên ăn nhé. À mà, cháu tên là gì?" Thẩm Nhu mò mẫm, tìm được điều khiển rồi bật tivi.

"Bắc Trạch."

Thẩm Nhu sững sờ, khẽ cẩn thận hỏi: "Là cậu chủ của tập đoàn Bắc thị?"

Bắc Trạch có chút lo lắng, anh không muốn Thẩm Nhu vì gia thế của mình mà cảm thấy gò bó, nhưng anh vẫn trả lời thành thật: "Vâng ạ."

Thẩm Nhu có chút bất ngờ, nhưng bà không vì thế mà trở nên cẩn trọng hơn. Bà ngạc nhiên hỏi: "Cậu chủ như cháu chắc không thiếu bạn bè đâu, sao lại bằng lòng chơi với Tiểu An nhà cô?"

Bắc Trạch nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Cậu ấy rất đặc biệt."

Bắc Trạch cảm thấy Túc An đặc biệt không phải vì Túc An đã mắng anh, nếu vậy thì lại giống như một câu chuyện tổng tài bá đạo vô lý bước ra đời thực.

Thẩm Nhu bị câu trả lời này chọc cười: "Thật sao? Thằng bé ấy luôn rất lạnh nhạt với người lạ hoặc người mới quen, có chỗ nào khiến cháu không hài lòng không?"

Bắc Trạch nghĩ nên nói tốt cho Túc An, đành nuốt giận vào bụng: "Không có đâu ạ, cậu ấy rất tốt."

Thẩm Nhu chỉ cười, không nói gì. Bà còn lạ gì con trai mình nữa? Nếu Túc An không mắng hoặc không đáp trả Bắc Trạch thì chắc chắn hai người bọn họ có gì đó, nhưng kết quả kiểm tra tâm lý từ nhỏ đến lớn của Túc An luôn là người dị tính luyến.

Bắc Trạch nhìn ngang nhìn dọc không thấy bóng dáng Túc An, hỏi: "Cô ơi, Túc An đi đâu rồi ạ?"

"Thằng bé thường đi dạo khoảng một tiếng sau khi về nhà nếu không có việc gì, giờ chắc đang đi rồi. À mà, cháu tìm nó có việc gì không?" Thẩm Nhu vừa nói vừa đi vào bếp.

"Không có gì ạ, chỉ đến thăm thôi." Bắc Trạch nhìn đồng hồ, 6 giờ 10 phút tối. Đại học Lãng Thanh đã tan học từ 4 giờ chiều.

Thẩm Nhu thành thạo chuẩn bị bữa tối. Sợ Bắc Trạch quá gượng gạo nên chủ động khơi chuyện: "Cháu và Tiểu An chắc quan hệ tốt lắm nhỉ? Cô chưa thấy ai đến nhà tìm nó bao giờ."

Bắc Trạch nghĩ một lát, đáp: "Chắc là khá tốt ạ."

Thẩm Nhu hiểu ra, Bắc Trạch chủ động tìm Túc An, nhưng thái độ nửa lạnh nửa nóng của Túc An khiến anh không biết phải làm sao.

Thẩm Nhu an ủi: "Không sao, chuyện gì cũng cần có thời gian mà. Ngay cả tảng đá cũng sẽ ấm lên, con người cũng thế."

Bắc Trạch gật đầu, rồi lại nhớ Thẩm Nhu không nhìn thấy. Anh lập tức nói: "Vâng ạ."

Bắc Trạch xem tivi vài phút, nhưng nhanh chóng cảm thấy chán. Anh thuận miệng hỏi: "Tính cách Túc An luôn như vậy sao?"

"Không, Tiểu An chỉ mới như vậy vài năm gần đây, tính tình cũng bắt đầu thay đổi từ vài năm trước." Bắc Trạch nhạy bén nhận ra giọng điệu của Thẩm Nhu khi nói câu này không được tự nhiên, thế là anh không hỏi thêm nữa.

Ngay khi trong nhà chỉ còn tiếng tivi, cánh cửa lớn mở ra.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc