Sau đó, Túc An vẫn tiếp tục thái độ hờ hững với Bắc Trạch, còn Bắc Trạch thì cũng dần quen với điều này, cái quái gì mà quen!
Hôm nay, vào buổi trưa khi đến văn phòng cô giáo Hạ Nghiên, Bắc Trạch nhìn thấy "Bảng danh sách địa chỉ học sinh lớp Một" trên bàn. Không hiểu tại sao, khi anh hoàn hồn lại, đã tìm thấy địa chỉ của Túc An và ghi nhớ vào đầu rồi.
Bắc Trạch quay lại lớp, Túc An đang yên lặng đọc sách.
Túc An không chủ động tiếp cận ai, còn người khác đến tìm thì cậu lại tỏ ra lạnh nhạt. Nếu không phải Bắc Trạch mặt dày tìm cậu nói chuyện, Túc An có thể nói là đang ở trong tình trạng bị cô lập trong lớp rồi.
Bắc Trạch trở về chỗ ngồi, gục lên bàn, chọc chọc vào tay Túc An.
"Chuyện gì?" Túc An không ngẩng đầu.
"Bạn cùng bàn, sao cậu lại chuyển trường vậy?" Bắc Trạch vừa hỏi vừa nhìn cổ tay trắng nõn của Túc An.
"Liên quan gì đến cậu?" Túc An lật sang một trang sách.
"Nói cho tôi nghe đi."
"Tôi trả lời rồi thì cậu đừng làm phiền tôi nữa nhé?"
"Không."
Túc An lườm một cái, nhưng vẫn trả lời Bắc Trạch: "Vì ở trường cũ có người muốn đánh tôi."
Bắc Trạch sững sờ, nhưng Túc An vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.
Này, cứ thế mà nói ra à?
Những người khác hoặc là không muốn nhắc đến, hoặc là ấp úng, dù sao thì việc khơi lại vết sẹo cũ thực sự rất đau. Thế mà Túc An lại dứt khoát như vậy, thậm chí còn có chút khinh miệt.
Bắc Trạch kinh ngạc nhướng mày: "Cậu nói ra một cách tự nhiên vậy sao? Không chút do dự."
"Tại sao phải do dự?" Túc An liếc anh một cái, giọng nói bình thản như đang bàn luận về thời tiết: "Có người muốn đánh tôi đâu phải là lỗi của tôi—tôi không mắng chửi ai, cũng không gây chuyện, chỉ đơn thuần là đầu óc họ có vấn đề."
Cậu khẽ cười nhạo một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Kẻ bắt nạt cần lý do để đánh người sao? Bọn họ sống trong cống rãnh, ngẩng đầu lên thấy ánh sáng liền ghen tị đến phát điên, nhất định phải kéo người khác xuống mới vừa lòng. Bọn họ dựa vào việc chà đạp người khác để tìm kiếm sự tồn tại, chỉ lúc này, họ mới cảm thấy mình giống một con người."
Bắc Trạch sững người, chợt cười và vỗ tay: "Hay! Vậy rốt cuộc... tại sao bọn họ lại nhắm vào cậu?"
Túc An đang nói chuyện hăng say bỗng im bặt, trong lòng thầm mắng: Cậu hỏi một tràng dài như vậy, là để tôi đổi chủ đề, kết quả cậu lại hỏi hăng hái hơn à?
Rất lâu sau Túc An mới nói: "Bọn họ lúc học đang ở trong nhà vệ sinh ném phân cho nhau bị tôi nhìn thấy, thấy quá mất mặt nên muốn diệt khẩu."
"...Hả?" Bắc Trạch đổ mồ hôi hột, ném cái gì cơ???
Túc An che mặt: "Cậu không nghe lầm đâu, chính là ném phân. Bọn họ đang ngồi trong buồng vệ sinh nói chuyện thì nảy sinh mâu thuẫn. Thế là một người tức quá nắm lấy một cục nóng hổi ném thẳng vào người còn lại. Tiếp theo thì tôi không cần nói nữa nhé? Người thông minh đều hiểu cả rồi. Lúc đó tôi đi vào nhà vệ sinh, kết quả là... nói chung may mắn là không bị ném trúng."
Khóe mắt Bắc Trạch giật liên hồi, một lúc lâu sau mới nói được một câu: "Bạn cùng bàn, cậu may mắn thật đấy. Lần trước vào nhà vệ sinh thì bị tạ đập, lần này vào thì thấy cảnh ném phân. Tôi không dám để cậu đi vệ sinh một mình nữa rồi."
Túc An tiếp tục đọc sách: "Sao? Cậu định làm hiệp sĩ bảo kê phân à?"
Túc An cố tình nhấn mạnh chữ "phân", Bắc Trạch vội vàng lắc đầu: "Không đâu, tôi sợ cậu đạp tôi ra." Túc An khẽ hừ một tiếng.
Bắc Trạch nhìn khuôn mặt Túc An, đột nhiên thốt lên: "Bạn cùng bàn, bố mẹ cậu chắc chắn rất đẹp trai xinh gái đúng không?"
Trong mắt Túc An dường như lóe lên vẻ cô đơn, nhưng chỉ trong chốc lát, Bắc Trạch nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.
Túc An nói: "Đúng là đẹp thật."
"Vậy tôi có thể đến nhà cậu chơi được không? Để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bố mẹ cậu!" Bắc Trạch reo lên.
Túc An nói nhỏ: "Họ ly hôn rồi. Tôi sống với mẹ."
Bắc Trạch cứng đờ người, vội vàng xin lỗi.
Túc An lắc đầu: "Không sao đâu, cậu cũng không biết mà."
Bắc Trạch cảm thấy không thoải mái, lại nói: "Vậy... cuối tuần đến nhà tôi chơi nhé?"
"Không cần." Túc An nói thẳng.
Bắc Trạch khẽ "À" một tiếng, cảm thấy mình thật tệ.
Nhưng Bắc Trạch hối hận vài phút rồi lại tiếp tục tìm Túc An nói chuyện.
"Bạn cùng bàn, cuối tuần đi chơi cùng nhau nhé?"
"Không. Tránh xa tôi ra, tôi phải đọc sách."
"Này, tôi còn không quan trọng bằng một quyển sách sao?"
"Cậu không đẹp bằng sách."
Bắc Trạch tức đến bật cười, anh bóp lấy cằm Túc An, hướng mặt cậu về phía mình: "Tôi không đẹp bằng sách?"
Túc An nhìn anh vài giây, rồi sửa lời: "Nói sai rồi. Cậu đẹp hơn sách, nhưng nhìn cậu thì trong đầu không có thêm kiến thức."
Bắc Trạch bất đắc dĩ buông tay: "Được rồi, cậu cứ đọc đi. Tôi sẽ nhìn cậu đọc."
"Tại sao cậu lại phải nhìn tôi đọc?" Túc An khó hiểu.
"Cậu quản tôi à?" Bắc Trạch kiêu ngạo nói.
Túc An cạn lời, đành đóng sách lại: "Vậy tôi không đọc nữa, tôi đi ngủ đây."
Bắc Trạch nhìn Túc An ngủ ngay lập tức, liền kéo rèm cửa xuống, lại sợ Túc An sẽ lén lút học thêm, nên đã lấy đi quyển sách mà cậu vừa đọc.
Vài phút sau, Túc An đang "ngủ say" đưa tay lên bàn sờ sờ mấy cái mà không thấy thứ mình muốn, Bắc Trạch bên cạnh không nhịn được cười.
Túc An cứng người vài giây, rụt tay lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Tức chết tôi rồi! Túc An gào thét bất lực trong lòng.
Cuối tuần, Bắc Trạch buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn ra ngoài đi dạo. Bỗng anh nhớ ra địa chỉ của Túc An, suy nghĩ vài giây rồi quyết định đến thăm mẹ của Túc An.
Nhà của Túc An là một căn nhà hai tầng bình thường.
Khi Bắc Trạch thật sự đứng trước cửa nhà Túc An thì lại không dám gõ cửa. Anh chưa hỏi Túc An có ngại việc anh đến thăm hay không. Nếu Túc An ngại thì sao?
Quan hệ của anh và Túc An khó khăn lắm mới tốt lên được một chút, không thể vì chuyện này mà lại trở nên xa cách.
Ơ? Không đúng, tại sao anh lại lo lắng quan hệ giữa hai người trở nên tệ đi như vậy? Anh là con trai độc nhất của tập đoàn Bắc thị, làm gì cũng không quá đáng. Hơn nữa anh cũng không định làm gì xấu, chỉ là muốn đến thăm mẹ của Túc An thôi mà.
Bắc Trạch càng nghĩ càng tự tin, nhưng vẫn cứ chần chừ ở cửa không dám gõ.
Đúng lúc Bắc Trạch đang do dự không quyết, phía sau lưng anh vang lên một giọng nói của phụ nữ.
"Xin chào, cho hỏi anh có chuyện gì không?"