Anh Là Mặt Trời Của Em

Chương 2: Tai nạn quả tạ

Trước Sau

break

Túc An vừa đi đến chỗ ngồi thì thấy trên bàn có một cây bút máy trị giá mấy chục nghìn. Cậu nhíu mày, liếc nhìn người bạn cùng bàn đang giả vờ thưởng thức phong cảnh.

"Ha."

Túc An đặt cây bút lên bàn Bắc Trạch rồi ngồi xuống. Cậu vừa ngồi xuống thì Bắc Trạch lại đứng ngồi không yên. Anh nhìn cây bút máy hỏi: "Ý cậu là sao?"

"Tôi sẽ không vô cớ nhận đồ của người khác." Túc An vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.

Bắc Trạch há miệng rồi lại ngậm vào, suy nghĩ vài giây rồi đặt cây bút lại trước mặt Túc An: "Đã tặng rồi thì là của cậu, nếu cậu không muốn thì vứt vào thùng rác đi."

Túc An nhìn cây bút mấy chục nghìn, vứt đi thì tiếc quá, thế là cậu hỏi: "Nghĩa là, cây bút này là đồ của tôi rồi đúng không?"

Bắc Trạch kiên quyết gật đầu. Túc An liền không khách sáo đưa bút cho Bắc Trạch: "Vậy tôi tặng lại cho cậu."

Bắc Trạch sững sờ, còn có cách này nữa sao?

Anh cười như không cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đang chơi khăm tôi đấy à?"

Anh đẩy tay Túc An lại: "Tôi không lấy!" Nói xong thì gục xuống bàn ngủ.

Túc An liền quay lại hỏi người ngồi bàn sau: "Bạn học, có cần bút không?"

Cậu bạn bàn sau nhìn thấy cây bút thì hai mắt sáng rực: "Có!" Chết cười, đây là cây bút phiên bản giới hạn hợp tác giữa tập đoàn Bắc thị và Lê thị đấy—khoan đã, sao có luồng sát khí vậy?

Cậu ta ngước mắt lên. Bắc Trạch đang dùng ánh mắt đầy uy lực nhìn chằm chằm cậu ta, như thể chỉ cần cậu ta nhận cây bút này thì sẽ chết tại chỗ.

"...Không dám nhận."

Túc An vừa đặt cây bút lên bàn cậu ta thì nghe thấy câu này. Cậu khó hiểu nhìn về phía bàn sau. Cậu ta nháy mắt ra hiệu.

"..." Thôi được rồi, Túc An hiểu ý cậu ta, đành bất đắc dĩ cất cây bút lại. Cậu bạn bàn sau thở phào nhẹ nhõm.

Túc An do dự một lúc rồi vẫn cho cây bút vào trong hộp đựng bút. Thôi vậy, đợi có dịp rồi trả ơn sau.

Trong giờ học, Bắc Trạch có chút lơ đễnh, cứ lén lút nhìn về phía Túc An.

Túc An đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của anh, không khỏi nhíu mày. Cậu cá là Bắc Trạch chắc chắn sẽ đến làm phiền cậu.

Cuối cùng, Bắc Trạch dùng khuỷu tay chọc vào Túc An, nhỏ giọng nói: "Bạn cùng bàn."

Ngay lập tức, Túc An nhanh như chớp kéo ghế ra xa. Những lời còn lại của Bắc Trạch nghẹn lại trong cổ họng, anh nhìn Túc An với vẻ mặt phức tạp.

Túc An cúi đầu viết vài chữ vào sổ nháp rồi đẩy sang cho Bắc Trạch. Bắc Trạch nhìn thấy trên đó viết: "Giờ học không được nói chuyện."

Bắc Trạch lặng lẽ liếc nhìn hai hàng ghế phía sau đang nói chuyện rôm rả, im lặng vài giây, viết một chữ "Ờ" rồi đẩy lại.

Túc An suy nghĩ một lát rồi lại viết thêm vài chữ đẩy sang cho Bắc Trạch. Bắc Trạch nhìn thấy lại tức giận, trên đó rõ ràng viết: "Tan học cũng đừng làm phiền tôi."

Bắc Trạch không cam lòng viết "Tại sao!" rồi đẩy qua. Một lúc sau, trên cuốn sổ có thêm ba chữ: "Vì phiền."

Bắc Trạch câm nín, "Cạch" một tiếng bẻ gãy cây bút trên tay.

Bắc Trạch bình tĩnh lại vài phút, thấy chẳng có tác dụng gì, thế là anh bắt đầu gấp sao giấy. Gấp một ngôi sao lại ném lên bàn Túc An, gấp một ngôi sao lại ném lên bàn Túc An.

Chẳng mấy chốc, trên bàn Túc An đã có một "ngọn núi sao".

Túc An nhìn "núi sao" mà không thể nhịn được nữa, lại cầm sổ nháp lên:

"Tôi có cần phải khen cậu khéo tay không? Mới có mấy phút mà đã gấp được nhiều thế này rồi."

"Không khen cũng được."

"...Rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy."

"Bạn cùng bàn, nói chuyện với tôi đi."

"Tôi phải học."

"Tôi biết cậu đã tự học xong nội dung của tiết này rồi, giờ cùng lắm là ôn lại thôi."

"? Sao cậu biết?"

"Vì tan học tôi thấy cậu đang đọc nội dung của mấy tiết sau nữa."

"...Xung quanh cậu không phải chỉ có mình tôi, cậu không thể tìm người ngồi trước ngồi sau mà nói chuyện à?"

"Không thể."

"Tại sao?"

"Vì họ phải học."

"...Đồ điên."

"Bạn cùng bàn, cậu không thể như vậy, sẽ không có bạn đâu."

"Tôi không cần bạn bè."

"Và không tìm được bạn gái đâu!"

"Tôi không cần bạn gái."

"! Cậu thích con trai à?" Đôi mắt Bắc Trạch nhìn Túc An đầy vẻ không thể tin nổi.

"Cút đi!" Túc An giật lại cuốn sổ, không thèm để ý đến Bắc Trạch nữa.

Sau giờ học, Bắc Trạch nhìn Túc An trầm tư—Cậu bạn cùng bàn này bị làm sao vậy? Tự kỷ à? Nhưng triệu chứng không giống.

Túc An bị nhìn lâu cũng thấy phiền, ném mạnh cây bút, nhìn Bắc Trạch: "Cậu có thể đừng nhìn tôi nữa không?"

"Cậu đẹp mà." Bắc Trạch thuận miệng đáp.

Túc An nghe xong thì tao nhã đảo mắt, đứng dậy định đi. Bắc Trạch gọi với theo sau: "Bạn cùng bàn, còn hai phút nữa là vào lớp, cậu đi đâu vậy?"

"Đau bụng, đi vệ sinh, hiểu không?" Túc An nói mà không quay đầu lại.

"Hiểu." Bắc Trạch nhìn cậu rời đi.

Lần đi này là mười phút.

Mắt thấy đã vào lớp được mấy phút rồi mà Túc An vẫn chưa trở lại, Bắc Trạch có một dự cảm chẳng lành. Túc An là học sinh ngoan như vậy, không thể trốn học được!

Bắc Trạch giơ tay xin phép thầy giáo rồi ra khỏi lớp, đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Anh vừa bước vào thì nghe thấy một tiếng va chạm. Bắc Trạch sải bước đi đến buồng vệ sinh phát ra tiếng động, thử đẩy cửa—cửa không khóa, một người ngã ra. Bắc Trạch vội vã đỡ lấy.

"Làm sao thế này?" Bắc Trạch nhìn Túc An với vẻ mặt có chút tái nhợt, đầy lo lắng.

Túc An xoa xoa đầu, cảm thấy hơi đau: "Vừa nãy đứng lên thì một quả tạ rơi trúng đầu."

Hả? Bắc Trạch khó hiểu, nhà vệ sinh, quả tạ?

Bắc Trạch liếc nhìn xuống sàn buồng vệ sinh, quả thật có một quả tạ đang nằm đó.

Bắc Trạch lại nhìn lên đầu Túc An, "Chết tiệt" một tiếng rồi lập tức bế Túc An chạy vội về phía phòng y tế.

Túc An có chút không quen: "Cậu bỏ tôi xuống đi, tôi đi được, có phải chân gãy đâu." Hơi thân mật quá rồi đấy!

Bắc Trạch không thèm để ý, cứ thế lao đến nơi rồi mới đặt Túc An xuống.

"Chú ơi! Chú xem bạn cùng bàn của cháu này, đầu cậu ấy bị tạ đập trúng rồi!" Bắc Trạch lo lắng hét lên với bác sĩ.

Bác sĩ nghe vậy liền chạy đến, kiểm tra một lượt, rồi hỏi Túc An vài câu, sau đó khen ngợi: "Tốt, tốt, đầu cậu chàng này cứng cáp thật đấy!"

Ông nhìn Bắc Trạch: "Cậu ấy không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi thôi." Lại dặn dò Túc An một vài điều cần lưu ý rồi cho cả hai đi.

"Bạn cùng bàn, cậu cảm thấy thế nào? Thật sự không sao chứ?" Trên đường, Bắc Trạch vẫn hỏi lại đầy lo lắng.

"Thật sự không sao, lời bác sĩ cậu cũng không tin à?" Túc An lườm Bắc Trạch một cái, Bắc Trạch đành ngậm miệng.

Đi ngang qua phòng giám sát, Bắc Trạch dừng lại: "Bạn cùng bàn, cậu về trước đi, tôi vào xem camera."

"Học sinh không được xem camera mà?" Túc An liếc nhìn bảo vệ trong phòng giám sát.

Bắc Trạch nói: "Không phải chuyện này có lý do sao? Hơn nữa, với thân phận của tôi, ông ấy sẽ nể mặt thôi."

Túc An nghĩ một lát, cũng phải, thế là nói "Được rồi" rồi đi mất.

Năm phút sau, Bắc Trạch trong phòng giám sát rơi vào trầm tư.

Camera cho thấy, một học sinh đang trong giờ thể dục dường như không nhịn nổi, cầm quả tạ đi vào nhà vệ sinh. Kết quả lúc ra thì bị trượt chân ngã, quả tạ trực tiếp văng ra phía sau.

Cậu ta vốn định vào tìm, nhưng thầy thể dục dùng giọng nói trầm vang gầm lên: "Thằng nhóc đi vệ sinh kia! Hai phút hết rồi đấy, không ra thì 500 cái nhảy ếch!"

Cậu học sinh đó rùng mình, vội vàng chạy ra ngoài.

Bắc Trạch lặng lẽ cảm thán: "Bạn cùng bàn của anh thật may mắn, cái nhà vệ sinh rộng lớn như vậy, lại đúng lúc rơi trúng đầu cậu ấy."

Bảo vệ đứng bên cạnh quả nhiên là người đã chứng kiến nhiều chuyện, thành thạo lấy điện thoại ra gọi cho hiệu trưởng. Hiệu trưởng nghe xong chuyện này lập tức đi tìm cậu học sinh kia. Cậu học sinh đó cũng không trốn tránh trách nhiệm, gọi điện thoại cho phụ huynh, bồi thường 5000 tệ, chuyển vào thẻ của mẹ Túc An.

Bắc Trạch tìm thấy Túc An ở ngoài cửa văn phòng. Lúc đó cậu đang nói chuyện điện thoại với mẹ mình.

"Vâng, con biết rồi."

"Không sao đâu mẹ, thật sự không sao, mẹ đừng lo lắng quá."

"Con không lừa mẹ đâu, bác sĩ còn khen đầu con cứng nữa."

"Cần gì mua nhân sâm, con không yếu ớt đến thế đâu."

"Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi mẹ? Con không phải là đứa trẻ ngã một cái là khóc lóc ầm ĩ nữa."

"Thôi được rồi, thế nhé, con cúp máy đây."

Túc An trả lại điện thoại cho cô Hạ Nghiên rồi bước về phía Bắc Trạch. Cậu có chút ngượng nghịu nói với Bắc Trạch: "Cảm ơn cậu."

Bắc Trạch xua tay: "Không có gì, chuyện nhỏ. Thế nào, sau chuyện này có tăng thiện cảm với tôi một chút nào không?"

Túc An câm nín: "Có, nhưng chỉ một chút thôi."

Bắc Trạch khóe miệng giật giật: "Thật sự chỉ có một chút à..."

"Chứ cậu muốn sao? Mong tôi vì chuyện này mà cộng cho cậu 10086 điểm thiện cảm à?" Túc An đi về phía lớp học.

Bắc Trạch đi theo sau cậu, trả lời: "Cũng không đến mức đó."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc