Anh Là Mặt Trời Của Em

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Trước Sau

break

Trong vũ trụ bao la cách Trái Đất khoảng 124 năm ánh sáng, có một hành tinh được gọi là Siêu Trái Đất K2 - 18b. Người ta đồn rằng hành tinh này có thể tồn tại sự sống, nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng xác thực nào để khẳng định điều đó.

Thế giới này không giống với Trái Đất, dù là về mặt hòa bình hay giáo dục đều có sự khác biệt. Ví dụ, về giáo dục, cuộc sống đại học ở đây là sự kết hợp giữa cấp ba và đại học trên Trái Đất. Về an ninh, nơi này không an toàn bằng Trái Đất, các thế lực hắc ám hoành hành ở Bắc Âu vẫn chưa thể bị xóa sổ hoàn toàn.

Vì thế giới này quá xa Trái Đất, nên người Trái Đất không có thêm bất kỳ hiểu biết nào về nó, càng không biết gì về những câu chuyện đang diễn ra trên đó.

Thành phố L lên đèn, rực rỡ ánh vàng. Những con phố nhộn nhịp tiếng người qua lại, hòa cùng âm thanh sôi động của ánh đèn neon.

"Ông ngoại, cháu thi đỗ Đại học Lãng Thanh rồi!"

"Giỏi quá, không hổ là cháu gái ông!"

"Hết kỳ nghỉ rồi, ra ngoài chơi thôi!"

"Anh ấy đi học Lãng Thanh rồi."

"Cậu sẽ gặp lại anh ấy."

"Cưng ơi, tớ thi đỗ rồi! Cậu sao rồi?"

"Tớ cũng đỗ rồi! Bố mẹ tớ vui điên lên được ấy!"

"Tuyệt vời, chúng ta có thể cùng đến Lãng Thanh ngắm trai đẹp rồi!"

Ở thành phố L, có một trường đại học nổi tiếng quốc tế, tên là Đại học Lãng Thanh.

Tại lớp Tài chính năm ba của Đại học Lãng Thanh có một sinh viên nhảy lớp mới 17 tuổi tên là Bắc Trạch. Anh thông minh hơn người, phong thái xuất chúng, là con trai độc nhất của tổng giám đốc tập đoàn Bắc thị - người giàu nhất thành phố L.

Anh có gương mặt tinh xảo, ngũ quan lập thể. Đôi mắt luôn mang theo chút xâm lược và vài phần bất cần đời. Mái tóc đen chẻ ngôi 4/6 gọn gàng, lông mày rậm, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, bờ môi có đường nét tuyệt đẹp.

Ai cũng nói anh ngông cuồng, không sợ bất cứ thứ gì, nói anh lạnh lùng vô tình, độc ác tàn nhẫn; nhưng cũng có người nói Tổng giám đốc Bắc thị phong độ và tao nhã, phu nhân Tổng giám đốc Bắc thị hiền lành, vậy con trai của họ chắc chắn cũng là người dịu dàng và chu đáo.

Thế nhưng, những người đó chưa bao giờ tiếp cận Bắc Trạch, cũng không chắc chắn rốt cuộc Bắc Trạch là người như thế nào.

Vào học kỳ hai năm ba của Bắc Trạch, trong lớp có một học sinh mới chuyển đến, tên là Túc An.

Túc An có vẻ ngoài hiền hòa nhưng lại pha chút lạnh lùng. Ngũ quan tinh tế, lập thể, đôi mắt phượng rũ toát lên vẻ tài trí hơn người. Mái tóc đen chẻ ngôi 3/7 buông lơi tự nhiên, khiến cậu trông có vẻ tùy tiện. Đôi mắt cậu sáng ngời như ẩn chứa cả trời sao biển rộng, sống mũi cao thẳng làm tăng thêm vài phần anh khí cho khuôn mặt.

Khi giáo viên chủ nhiệm dẫn cậu vào lớp, một vài nữ sinh đã thốt lên kinh ngạc.

"Chào buổi sáng mọi người, tôi là Túc An. Túc trong Túc tích mộng cố lí, An trong An đắc phản tự nhiên. Tôi 18 tuổi."

Túc An lạnh lùng tự giới thiệu.

"Bạn Túc, em ngồi cạnh bạn Bắc Trạch nhé."

Cô giáo chủ nhiệm Hạ Nghiên dịu dàng chỉ vào vị trí bên cạnh Bắc Trạch, người đang ngồi gần cửa sổ.

Túc An gật đầu, đi tới ngồi xuống, từ tốn bỏ đồ vào hộc bàn.

Bắc Trạch nhìn cậu đầy hứng thú, không chỉ vì người cùng tuổi mà đã học năm ba như cậu rất hiếm gặp ở thế giới này, mà còn vì cảm giác của Bắc Trạch đối với cậu không giống với những người khác.

Túc An nhận ra ánh mắt của anh, khẽ nhíu mày.

Sau khi tan học, Bắc Trạch hiếm hoi chủ động tiến đến, đưa tay ra đầy tự tin nói: "Này bạn học, làm bạn nhé?"

Cả lớp bỗng chốc im lặng. Mọi người đều chăm chú nhìn Bắc Trạch và Túc An, họ vừa nghe thấy gì thế? Bắc thiếu gia chủ động bắt chuyện với học sinh mới chuyển đến ư?

Mỗi học kỳ, có rất nhiều người chuyển đến Đại học Lãng Thanh, càng không ít người chuyển đến lớp Một. Nhưng lần nào Bắc Trạch cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi tiếp tục làm việc của mình, chủ động bắt chuyện như thế này là lần đầu tiên.

Khi mọi người đang cảm thán rằng cậu học sinh mới tên Túc An này chắc chắn đã cứu cả dải ngân hà ở kiếp trước thì Túc An lại cầm sách đứng dậy đi ra ngoài, để lại một câu: "Chỉ có thằng đần mới cần kết bạn."

Hầu hết mọi người cùng lúc quan sát vẻ mặt của Bắc Trạch. Quả nhiên, mặt Bắc Trạch tối sầm lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Mọi người đồng loạt hít một hơi khí lạnh: "Trời ơi! Túc An này điên rồi sao? Vừa tới đã từ chối làm bạn với Bắc thiếu gia còn mắng Bắc thiếu gia nữa, không chê mạng mình quá dài à!"

Không khí trong phòng học như ngưng lại. Mọi người nín thở, chờ đợi Bắc Trạch bùng nổ.

Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Bắc Trạch chỉ từ từ rụt tay lại, vẻ mặt u ám như bầu trời trước cơn bão.

Anh thầm chửi một tiếng trong lòng, tâm trạng cực kỳ tệ hại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Túc An chỉ quay lại khi gần vào lớp. Cậu không thèm liếc nhìn Bắc Trạch, ngồi xuống và bắt đầu đọc sách. Bắc Trạch nhìn cậu qua cửa sổ, cảm thấy ngày hôm nay chẳng thể tốt đẹp được.

Trong giờ học, anh càng nghĩ càng thấy tức. Từ nhỏ tới lớn, Bắc Trạch đi đến đâu mà chẳng được mọi người tung hô? Những kẻ nịnh bợ anh nhiều vô số kể, đến liếc mắt anh còn chẳng buồn liếc. Hôm nay anh chủ động tấn công, không những không thành công mà còn bị mắng!

Bắc Trạch bên này tức đến nổ phổi, Túc An bên kia lại thong dong tự tại, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Thầy giáo giảng bài trên bục sờ sờ cái đầu hói, cảm thấy hôm nay cả lớp hình như yên lặng hơn hẳn.

Dự cảm của Bắc Trạch quả nhiên không sai, đến lúc tan học về nhà anh vẫn cực kỳ khó chịu.

Chiếc xe chầm chậm đi vào biệt thự Vân Khuyết. Những khóm hoa cỏ được người chuyên nghiệp chăm sóc tỉ mỉ cũng chẳng thể chữa lành tâm hồn bị tổn thương của Bắc Trạch.

Vừa về đến nhà, anh đã vứt cặp xuống, không nói một lời đi vào phòng, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Đáng thương thay cho bố anh, Tổng giám đốc Bắc thị, vừa tan làm về ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại. Không hiểu sao lại có thêm cái cặp sách trong lòng, ngẩng đầu lên thì thấy bóng lưng giận đùng đùng của con trai mình.

Dù là Tổng giám đốc Bắc thị luôn nắm chắc mọi thứ trong tay, lúc này cũng không hiểu nổi.

"Chú Lưu, làm phiền chú điều tra giúp cháu xem hôm nay ở trường tiểu Trạch đã xảy ra chuyện gì."

Chú Lưu làm việc rất nhanh, lát sau đã đặt đoạn phim camera giám sát trước mặt Tổng giám đốc Bắc thị.

Sau khi xem toàn bộ quá trình, Tổng giám đốc Bắc thị vô cùng kinh ngạc. Cậu học sinh tên Túc An đó dám mắng Bắc Trạch thì thôi đi, nhưng Bắc Trạch lại chỉ lẳng lặng giận dỗi? Phải biết rằng trước kia có một người kiếm chuyện, mắng Bắc Trạch một câu, Bắc Trạch khi đó đã đấm cho hắn bay xa mấy mét.

Không đùa đâu, Bắc Trạch luyện tập đối kháng từ nhỏ.

Tổng giám đốc Bắc thị thở dài một tiếng: "Xem ra con trai ông rất thích cậu bạn học mới này."

Ông nhấc chân đi về phía phòng của Bắc Trạch. Dỗ dành thôi, con trai mình không thể cứ để mặc như vậy được.

Tổng giám đốc Bắc thị dừng lại ở cửa, khẽ gõ, nghe thấy Bắc Trạch nói "Vào đi" mới đẩy cửa bước vào. Vừa vào đã thấy Bắc Trạch ngồi trước bàn học cặm cụi viết lách.

Tổng giám đốc Bắc thị không nhìn xem Bắc Trạch đang viết gì, mà ngồi xuống một chiếc ghế bên phải phía sau Bắc Trạch, giả vờ thâm trầm nói: "Thấy con hôm nay giận đến như vậy, bố bấm quẻ một phát, đoán được..."

Bắc Trạch không hề khách sáo ngắt lời ông: "Bảo chú Lưu đi điều tra rồi thì cứ điều tra, cần gì phải làm ra vẻ thần bí thế!"

Tổng giám đốc Bắc thị cười gượng, rồi vào thẳng chủ đề: "Con thấy bạn học mới chuyển đến hôm nay thế nào?"

"Cũng bình thường!"

Bắc Trạch vừa nghĩ đến việc mình bị mắng là "thằng đần" là lại bốc hỏa.

"Vậy con có thiện cảm với cậu ấy không?"

"Không có!"

"Ồ... vậy sao, thế thì bố sẽ cho cậu ấy chuyển đến trường khác nhé."

Bắc Trạch nhìn Tổng giám đốc Bắc thị, đầy vẻ khó hiểu.

Tổng giám đốc Bắc thị cười nói: "Bố thấy cậu ta cũng bình thường thôi, ở cùng trường với con thì có vẻ không xứng với thân phận của con lắm."

"Sao bố lại nói cậu ấy như vậy!"

Bắc Trạch đập bàn đứng dậy: "Cậu ấy bình thường chỗ nào chứ! Sao lại không xứng với thân phận của con?"

"Con không quan tâm cậu ấy sao?"

"Con đâu có nói là không quan tâm cậu ấy!"

Khóe miệng Bắc Trạch trễ xuống: "Nói tóm lại, bố không được động vào cậu ấy."

Tổng giám đốc Bắc thị hiền hòa nói: "Được rồi, được rồi, bố không động vào cậu ấy. Vậy đổi chỗ ngồi cho cậu ấy nhé? Hai đứa đã có mâu thuẫn rồi mà."

"Không được! Bố đừng quản chuyện này nữa."

"Con bênh vực cậu ấy?"

"Làm gì có! Con chỉ chăm sóc bạn học mới thôi."

"Được được, con nói sao thì làm vậy."

Thằng nhóc này, còn bảo không có thiện cảm với cậu ta chứ, chỉ vậy thôi mà còn muốn qua mắt được bố sao? Tổng giám đốc Bắc thị thầm đắc ý.

Ngày hôm sau, trước khi Bắc Trạch ra khỏi nhà, Tổng giám đốc Bắc thị đã nhét vào tay anh một cây bút máy.

"Tặng bạn cùng bàn của con, để tăng thêm tình cảm."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc