Khi Trần Hi tỉnh lại, mở mắt ra thì lại thấy một mảng tối đen...
Trời tối rồi sao?
Trần Hi cố gắng cử động cơ thể, phát hiện toàn thân bị người ta ôm chặt trong lòng, không thể nhúc nhích.
Trần Hi nằm trong lòng Thanh Hành, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không nói nên lời.
Trần Hi nhẹ nhàng gỡ cánh tay Thanh Hành đang ôm mình ra, muốn thoát khỏi vòng tay anh, phát hiện... Chết tiệt! Tên súc sinh này vẫn chưa rút khỏi cơ thể mình...
Trần Hi cẩn thận dịch chuyển mông, cố gắng rút thứ đó ra, nhưng bên trong cơ thể như có thứ gì đó móc chặt, căn bản không rút ra được, nếu cố rút ra thì có cảm giác đau nhói, nếu dùng sức thì sẽ bị thương mất?
Trần Hi bị làm cả buổi, ngoài việc toàn thân ê ẩm thì không thấy có gì khó chịu khác, không muốn vừa kết thúc lại máu chảy thành sông, cắm thì cứ cắm đi. Trần Hi đành phải nằm im tại chỗ, suy nghĩ xem làm sao để về được.
Nhưng rốt cuộc đây là người nào? Tình hình hôm qua kịch liệt như vậy, người này ngoài tiếng rêи ɾỉ thì không nói thêm một câu nào, chẳng lẽ thực sự câm?
Thật sự là ông trời công bằng, ban cho anh một dung mạo đẹp như vậy, lại lấy đi một thứ gì đó của anh, giống như mình vậy, tuy khác người, sống cẩn thận từng li từng tí, nhưng lại có một nhan sắc khuynh thành!
Hôm qua cả hai đều không vào sâu, chỉ làm ở cửa hang, Trần Hi ngẩng đầu nhìn cửa hang, phát hiện trời có vẻ sáng hơn một chút, mượn ánh sáng lọt qua cửa hang, Trần Hi nhìn người bên cạnh, sống mũi cao thẳng từ bên hông phác họa nên đường cong hoàn mỹ, hàng mi dài rủ xuống tạo thành bóng đổ ba phần. Khuôn mặt trẻ trung trắng trẻo, đường nét góc cạnh điển trai ở giữa lông mày và đôi mắt, trông rất bá đa͙σ, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ linh khí vô song giữa sự cô độc.
Trần Hi nhìn đến mức mê mẩn, tuy mất lần đầu, nhưng bị một người đẹp trai như vậy chơi có lẽ cũng không quá thiệt thòi? nhỉ
Trần Hi không nhịn được đưa tay sờ sống mũi anh, làn da mềm mại ấm áp, có cảm giác như ngọc lạnh, sờ vào rất thích.
Trần Hi dọc theo sống mũi cao thẳng, sờ đến đôi môi, đôi môi mỏng trông rất gợi cảm, làm người ta muốn cắn một miếng, Trần Hi nghĩ như vậy, du͙© vọиɠ trong cơ thể cũng không kiềm chế được, cậu cẩn thận dịch chuyển phần thân trên, nằm sấp trước mặt Thanh Hành, hai người chỉ cách nhau khoảng một centimet, Trần Hi trước tiên là thử đưa lưỡi ra liếʍ, mùi vị thật tuyệt, Trần Hi nghe thấy hơi thở của anh đều đều, không có ý định tỉnh lại, dứt khoát gan lớn hơn, chặn lấy đôi môi anh, dọc theo đường viền môi anh liếʍ khắp nơi!
Trần Hi đang định rút lui thì đôi môi Thanh Hành hơi hé mở, phun ra một mùi hương nhàn nhạt, hòa quyện với mùi du͙© vọиɠ, khiến người ta muốn nhiều hơn, không nhịn được muốn tìm hiểu sâu hơn.
Trần Hi lấy hết can đảm, lưỡi dọc theo khe hở của đôi môi tiến vào, dễ dàng câu lấy một chiếc lưỡi khác, chiếc lưỡi đó không có ý thức của riêng mình, nhưng lại vô tình thuận theo động tác của Trần Hi, cùng nhau quấn quýt trong miệng...
Trần Hi chơi đến mức nhập tâm, căn bản không biết người bên dưới mình đã sớm tỉnh lại, Thanh Hành nhìn tên nhân loại trên người mình, lưỡi phối hợp với động tác của cậu, cùng cậu ra vào trong đôi môi của hai người, chơi rất vui vẻ.
Lần đầu tiên Thanh Hành biết đến trò chơi này, anh cảm thấy có vẻ khá thú vị.
Trần Hi từ từ nhận ra có gì đó không ổn, chính là thứ bên trong cơ thể cậu bắt đầu to ra rồi???
Trần Hi tách đôi môi của hai người, mở mắt ra thì thấy đôi mắt xanh lục của Thanh Hành đầy du͙© vọиɠ nhìn cậu, thấy cậu dừng lại, dường như anh còn không hài lòng lắm, Trần Hi còn chưa kịp phản ứng, cả người đột nhiên quay cuồng, lại bị đè xuống, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể cũng bắt đầu có động tĩnh, bắt đầu chuyển động bên trong cơ thể cậu.
Trần Hi bị đè xuống đất, lần này tay không bị đè trụ, Trần Hi giãy giụa đẩy ngực anh, không phải không muốn, chủ yếu là sức lực của con thú này, làm thêm lần nữa thì trời có khi lại tối mất? Cậu còn phải tìm đường ra ngoài nữa!
Trần Hi đẩy hai lần, Thanh Hành không hài lòng với sự phản kháng của cậu, nắm lấy hai tay Trần Hi, giơ lên đỉnh đầu đè xuống đất, Trần Hi bị vặn khẽ rên lên.
Trần Hi nghĩ thầm: “Sức của tên súc sinh này lớn thật!”
Nếu cứng rắn thì mình chắc chắn không phải là đối thủ, hay thử dỗ dành anh xem sao?
Tay bị chế ngự, Trần Hi chỉ có thể dùng những bộ phận khác trên cơ thể để dỗ dành anh, Trần Hi ngẩng đầu lên, cố gắng với tới đôi môi của Thanh Hành áp lên, đồng thời khéo léo câu lấy lưỡi anh cùng nhau khiêu vũ.
Thanh Hành được hôn thoải mái, dươиɠ ѵậŧ cũng ngừng chuyển động, lim dim mắt, hưởng thụ nhìn Trần Hi, Trần Hi rút lưỡi ra, áp vào môi anh, nói với anh: "Anh có hiểu tôi nói gì không?"
Thanh Hành không hài lòng nhìn cậu.