Quan trọng là Thanh Hành nghe thấy giọng nói của cậu, vậy mà lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ mặt vô tội!
Lúc này du͙© vọиɠ Trần Hi khó kìm nén, độc thân hơn hai mươi năm, giờ sắp phá thân rồi, du͙© vọиɠ bị khơi dậy, đã nếm được một nửa hương vị thì sao có thể dừng vào lúc này được!
Trần Hi bị trói tay không thể cử động, đành phải nâng cao eo để cọ vào người trên, rút hai chân ra quấn vào eo đối phương, dùng cậu nhỏ của mình chào hỏi vật cứng rắn đang ngạo nghễ của người đó!
Thanh Hành bị cậu đẩy một cái, cảm thấy như được triệu hồi, lập tức không còn mơ hồ nữa, dùng sức trên tay, kéo phắt quần áo ở hạ thân Trần Hi xuống, cậu nhỏ đã dựng lên hoàn toàn lộ ra trước mắt Thanh Hành, đồng thời, còn có hai cái huyệt sâu không thấy đáy đang câu dẫn Thanh Hành đi khám phá...
Thanh Hành nhất thời có hơi mơ hồ nhìn hai cái huyệt kia, thử đưa một ngón tay xuống bên dưới thăm dò!
Trần Hi tuy rằng đã chìm đắm trong du͙© vọиɠ, nhưng cơ thể vẫn chưa chuẩn bị tốt, bị anh đâm mạnh một cái lập tức đau đớn khóc thét, nước mắt cũng không tự chủ được mà chảy xuống.
Còn Thanh Hành ở dưới thân cậu lại hoàn toàn không để ý đến điều này, chỉ biết mình đã tìm được một món đồ quý, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Thanh Hành dùng một ngón tay ra vào trong cái huyệt nhỏ kia, dần dần, Thanh Hành phát hiện chỗ đó thế mà lại có chút to ra, anh thêm một ngón tay, hai ngón tay cùng nhau ra vào trong huyệt, từ từ chảy ra một ít chất lỏng nhớt nhớt trơn trượt, mà huyệt nhỏ cũng càng ngày càng to, có thể chứa được ba ngón tay của anh!
Thanh Hành rút tay ra nhìn cái lỗ đang phập phồng, như đang khiêu khích anh: "Có bản lĩnh thì để thứ to hơn vào đi, tôi chơi được tất!"
Thanh Hành bị khiêu khích, giật phắt tấm da hổ trên người xuống, để lộ ra dươиɠ ѵậŧ dữ tợn và thẳng tắp, không chào hỏi mà đâm thẳng vào!
Trần Hi bị động tác này của anh làm cho lùi về sau mấy cm, mặc dù đã bôi trơn, nhưng ngón tay sao có thể so được với dươиɠ ѵậŧ to lớn và cường tráng này, Trần Hi bị anh đâm một cái đến mức trước mắt tối sầm, còn chưa kịp định thần lại, Thanh Hành đã bắt đầu động!
Có lẽ vì quá kích động, Trần Hi cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của anh trong cơ thể mình lại phình to thêm một vòng!
Thanh Hành đâm vào, sau đó phát hiện thoải mái vô cùng, còn thoải mái hơn cả ngâm nước trong cái ao kia, không cần ai chỉ bảo cũng bắt đầu động, mỗi lần đều dùng hết sức để đẩy sâu hơn, anh dùng sức quá lớn, mỗi lần dùng sức, Trần Hi đều bị anh đẩy lên trên.
Thanh Hành vì để cậu không chạy thoát, dứt khoát đổi tư thế, tự mình ngồi xuống đất ôm Trần Hi vào lòng, dựa vào tư thế này mà đâm từng cái một, anh cũng phát hiện tư thế này dường như có thể đâm sâu hơn so với tư thế nằm, giúp tiến vào nhiều hơn!
Trần Hi đột nhiên bị bế lên, còn chưa kịp phản ứng thì lại bị dươиɠ ѵậŧ đâm vào, tư thế này đâm sâu hơn, đã đẩy đến bụng dưới, Trần Hi như có thể cảm nhận dươиɠ ѵậŧ to lớn ra vào trong cơ thể mình phát ra tiếng "bạch bạch", mỗi lần Thanh Hành rút ra một chút, cơ thể Trần Hi đều không nhịn được mà giữ anh lại, dùng sức co thắt lỗ nhỏ bên trong, sau đó lại bị đâm vào một cách dữ dội, cứ thế lặp đi lặp lại, Trần Hi không tự chủ được mà phối hợp với động tác của Thanh Hành ra vào trong cơ thể cậu.
Trần Hi ngồi trong lòng Thanh Hành, cảm thấy cả người mình như sắp bị căng ra, cơ thể không ngừng run rẩy, để tránh bị rơi xuống, cậu ôm lấy cổ Thanh Hành, nằm trên vai Thanh Hành, theo động tác của Thanh Hành mà lên xuống, hai người thở ra hơi thở du͙© vọиɠ quấn quýt lấy nhau, tiếng thở dốc ngày càng hỗn loạn, bị đẩy đến chỗ nhạy cảm không tự chủ được mà rêи ɾỉ...
Nghe tiếng rêи ɾỉ này, Thanh Hành như hiểu ra điều gì, anh hướng về vị trí vừa nãy vô tình đâm phải mà đâm mạnh vào, quả nhiên lại nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ mềm mại đến tận xương tủy.
Sau đó, Thanh Hành như phát điên, điên cuồng thúc về phía điểm đó, thỉnh thoảng còn dừng lại một chút, nghiền nát mạnh mẽ tại điểm đó, tiếng thở dốc của Trần Hi cũng ngày càng không trọn vẹn...
"... Nhẹ, nhẹ một chút…"
"Quá... sâu rồi, sắp... hỏng rồi"
Thanh Hành không biết có nghe hiểu lời cầu xin của cậu hay không, anh dừng lại, nhưng chưa đầy mười giây, Trần Hi đã không tự chủ được mà tự mình nhấp nhô lên xuống, cố gắng tìm kiếm điểm nhạy cảm của mình, động đậy vài cái, vì kiệt sức, cậu ngã quỵ vào lòng Thanh Hành...
"... Anh... đừng dừng... đừng dừng..".
Thanh Hành nhìn cậu như vậy liền rút dươиɠ ѵậŧ ra, trong quá trình này, mặc dù Trần Hi không còn sức lực, nhưng vẫn không nhịn được mà theo sau, nhưng cuối cùng cũng không cản trở thành công...
Thanh Hành rút dươиɠ ѵậŧ dính đầy dịch ruột ra, đặt Trần Hi nằm xuống đất, nâng chân cậu quấn quanh eo mình, khi Trần Hi không hề phòng bị, anh lại đâm mạnh vào!
Trần Hi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi xuất tinh, mắt ngựa bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt, phun lên bụng dưới của Thanh Hành.
Thanh Hành cũng không để ý, anh lấy một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, bôi hết lên bụng dưới và ngực của Trần Hi, sau đó giữ nguyên tư thế này, Thanh Hành thúc đẩy hàng trăm lần, sau đó dừng lại, hai tay ấn vào mông Trần Hi, lại bắt đầu ra vào, Trần Hi còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng bắn vào cơ thể mình!
Trần Hi bị luồng nhiệt nóng bỏng này làm cho lỗ hậu môn co lại, cảm thấy hơi khó chịu, muốn anh rút ra, nhưng lại bị ấn chặt vào mông không thể vùng vẫy.
Thôi, không rút thì không rút, Trần Hi nằm trên mặt đất, cảm nhận du͙© vọиɠ từ từ rút đi, còn chưa kịp hoàn hồn, lại bị đổi sang tư thế quỳ gối, bắt đầu một chặng đường mới...
"... Ư... đồ súc sinh…" Trần Hi mắng từ tận đáy lòng.
Mặc dù Trần Hi mắng anh, nhưng cơ thể đã nếm được vị ngọt, tích cực phối hợp với động tác của Thanh Hành, cậu cảm thấy như đang lênh đênh trên biển, tình cờ gặp một khúc gỗ trôi nổi, cậu nắm chặt không buông, chỉ sợ khúc gỗ này trôi mất, nhưng cậu lại không biết khúc gỗ này sẽ đưa cậu đến nơi nào, cậu chỉ có thể thuận theo động tác của khúc gỗ mà trôi trên biển... trôi mãi... trôi mãi...
Cuối cùng, cậu nắm chặt khúc gỗ này mà ngất đi, trước khi ngất đi, cậu chỉ nhớ đôi mắt xanh lục của khúc gỗ tràn đầy du͙© vọиɠ, đẹp vô cùng!