"Tại sao lâu như vậy rồi vẫn chưa tìm thấy cô ấy?"
9. "Phu nhân có lẽ đã chặn mọi nguồn tin cho nên chưa thể tra được."
"Nhưng người của chúng ta đang dốc hết sức để tìm kiếm, ông chủ cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm thấy phu nhân, đưa cô ấy trở về nguyên vẹn cho anh."
Đáp lại lời của hắn chính là tiếng hừ lạnh không nặng không nhẹ của Tưởng Thời Uân. Ánh mắt của anh lóe lên một tia lửa giận, khuỷu tay gác hờ lên cửa xe, nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cho đến nay, Nhan Trúc Hiên cứ như biến mất khỏi trái đất vậy, rốt cuộc cô đã chuẩn bị kỹ càng đến mức nào mới có thể trốn kỹ đến thế.
Chẳng phải muốn anh sao?
Rõ ràng cô nói muốn chiếm lấy anh, đem gạo nấu thành cơm để có được anh.
Ấy vậy mà sau một đêm nhiệt tình, cô biến mất không để lại chút dấu vết nào, tất cả giống như đã được sắp xếp từ trước vậy.
Bàn tay của anh vô thức nắm chặt thành quyền, lửa giận bùng lên nơi đáy mắt sâu thẳm của Tưởng Thời Uân.
Nếu Nhan Trúc Hiên thật sự đã lên kế hoạch bỏ chạy từ trước, anh nhất định sẽ không tha cho cô.
Nhan Trúc Hiên, đã trốn thì trốn cho kỹ, đừng để tôi tìm thấy cô.
Để tôi bắt được, cô sẽ không bao giờ có cơ hội chạy trốn nữa đâu!
Mang theo tâm trạng nặng nề trở về căn nhà của mình, nội tâm nóng như lửa của Tưởng Thời Uân lúc nào cũng sôi sùng sục vì nghĩ đến Nhan Trúc Hiên.
Cứ nghĩ lại chuyện bản thân bị người phụ nữ đó cướp mất trong trắng bằng xuân dược, sau đó bị cô đá bay đi, lòng anh liền nổi quạo.
Không được, là một thằng đàn ông, anh không thể chấp nhận được chuyện đó!
Ngay hôm sau, thuộc hạ trên dưới được điều đi tìm Nhan Trúc Hiên nhận được chỉ thị mới. Ai tìm ra tung tích của Nhan Trúc Hiên đầu tiên sẽ nhận được 5 tỷ tiền mặt.
Tiền ai mà chẳng mê?
Lại còn là rất nhiều tiền nữa...
Tiền từ trên trời rơi xuống, số tiền lớn kia như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho đám thuộc hạ, máu trong người bọn họ không ngừng sôi trào, năng suất làm việc tăng lên gấp trăm lần.
Ở một nơi khác trên mảnh đất tươi tốt của đất nước X, một người phụ nữ với mái tóc ngắn màu đỏ đang toe toét cười tươi với người đàn ông da đen trước mặt mình. Chẳng biết bọn họ đang nói đến chuyện gì mà cả hai lại cười không ngừng nghỉ.
Mãi cho đến khi một giọng nói khác xen vào, cuộc vui kia mới có dấu hiệu dừng lại.
"Scarlet, Xavia đang tìm cô đấy!"
Người phụ nữ với mái tóc ngắn màu đỏ quay đầu, sau đó gật đầu đáp một tiếng, rồi quay lại nói với người đàn ông da đen mấy câu mới quay người rời đi.
Nhấc chân tiến vào văn phòng làm việc lớn nhất nơi đây, Scarlet giương đôi mắt cong cong nhìn người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn điển hình của phụ nữ châu Á, mái tóc den dài óng mượt, tôn lên nét đẹp dịu dàng trên người cô.
Vừa nghe tiếng mở cửa, người đang chăm chú vào công việc bỗng ngẩng đầu lên nhìn, cùng với đó là giọng nói lạnh nhạt trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ mà cô có.
"Nhan Trúc Hiên, rốt cuộc em tính ở đây đến bao giờ vậy?"
"Chồng em đang lục tung cả nước X để tìm em đó."
Người phụ nữ tóc đỏ kia nhoẻn miệng cười một tiếng, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế sofa ở giữa phòng làm việc, nhàn nhạt cất lời.
"Chị à, em không vội, chị vội làm gì chứ?"
"Dù sao anh ấy cũng không thể tìm thấy em mà? Vả lại, Tưởng Thời Uân cũng không có ý tốt gì, chắc chắn anh ấy muốn tìm em để đánh em một trận."
"Với cái tính khí kia, nếu tìm thấy được... chắc chắn khi ấy phải phiền chị đến hốt xác em rồi."
Nhan Trúc Hiên nhoẻn miệng cười một tiếng, dù là chuyện nghiêm túc, nhưng qua lời nói của cô nó chẳng khác gì một chuyện cười thú vị cả.
Nhan Trúc Hiên duỗi tay cào loạn trên mái tóc đỏ ngắn ngủn của mình, sau đó rủ mắt chậm rãi nói tiếp, có điều giọng điệu lúc này có hơi đượm buồn.