Ăn Xong Chạy

Chương 8

Trước Sau

break

"Anh ấy không có ý xấu gì đâu, anh đừng..."

 

Tưởng Thời Uân không nể mặt mà cắt ngang: "Chúc Nhiễm, có ý xấu hay không tôi tự biết, nên đừng nói nữa."

 

8. "Thời Uân, anh đừng hiểu lầm. Em không có ý đó."

 

"Em chỉ là không muốn hai anh phải cãi nhau về những chuyện nhỏ nhặt vậy thôi..."

 

Chúc Nhiễm giữ lấy ống tay áo của Tưởng Thời Uân nhỏ giọng nói, ánh mắt lộ vẻ ủy khuất, chất lỏng trong suốt mơ hồ ẩn hiện nơi khóe mắt của Chúc Nhiễm.

 

Cô cắn môi dưới, lén nhìn Tưởng Thời Uân, rồi lại cụp mắt không dám nhìn tiếp nữa.

 

Tưởng Thời Uân bất động ở đó, đôi mắt thâm trầm khẽ híp lại, sâu bên trong ánh mắt kia lóe lên một tia nguy hiểm.

 

Anh giơ tay ra, nắm lấy cổ tay của Chúc Nhiễm dứt khoát gỡ bàn tay đang níu giữ mình ra khỏi tay áo. Sau đó là giọng nói không nghe ra được cảm xúc của anh, anh nói:

 

"Chúc Nhiễm, cô bớt lo chuyện bao đồng đi."

 

"Đây cũng chẳng phải chuyện của cô."

 

"..."

 

Mặt Chúc Nhiễm tái mét, như chẳng còn cắt máu nào, hai cánh môi run rẩy từng hồi, hồi lâu Chúc Nhiễm mới thốt ra được mấy chữ khi Tưởng Thời Uân đã đi được mấy bước.

 

"Thời Uân, anh vẫn còn giận em sao?"

 

"Anh vẫn còn giận em, vì năm đó không đáp lại tình cảm của anh sao?"

 

"Thời Uân, em cũng có nỗi khổ của mình, lúc đó... lúc đó em thật sự không thể..."

 

"Thời Uân, xin anh đừng như vậy mà, xin đừng đối xử với em như thế..."

 

Tưởng Thời Uân: "..."

 

Bước chân của anh khựng lại, đại não của anh như sắp nổ tung đến nơi rồi. Hết Nhậm Gia Hạo điên khùng tìm đến chọc tức anh, bây giờ lại xuất hiện thêm một Chúc Nhiễm ăn nói xà lơ, rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì mà đêm nay lại tam tai vậy chứ?

 

Chúc Nhiễm, cô ta lấy đâu ra cái can đảm đó vậy?

 

Anh trung trinh giữ mình mấy chục năm, từ cơ thể cho đến trái tim. Ngoài trừ người phụ nữ Nhan Trúc Hiên kia ra thì chưa từng có ai đặt chân vào cuộc sống hay trái tim của anh cả.

 

Anh yêu Chúc Nhiễm hồi nào mà anh không biết vậy?

 

Tưởng Thời Uân cau chặt mày, có chút bực bội muốn đánh người. Hôm nay là cái ngày gì vậy chứ, vốn tâm trạng đã không tốt rồi, hết người này đến người khác cứ đến tìm anh gây sự!

 

Tưởng Thời Uân quay lại, đôi mắt đen láy như hố sâu vũ trụ, sự nguy hẻm bao trùm lấy cơ thể của anh, anh híp mắt, không vui hỏi vặn lại:

 

"Tôi thích cô hồi nào?"

 

"Chúc Nhiễm, có phải cô có bệnh không?"

 

"Tốt nhất cô nên dẹp ngay cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, đừng để tôi nói lại lần hai."

 

Dứt lời Tưởng Thời Uân mang theo vẻ mặt mất kiên nhẫn dứt khoát rời đi, để lại cho Chúc Nhiễm một bóng lưng cứng rắn.

 

Vẻ mặt của Chúc Nhiễm dại đi, đôi mắt kia đã không thể nào chống đỡ được nữa, nước mắt cứ thế mà thi nhau lăn dài trên gò má của Chúc Nhiễm. Cô đưa tay che miệng mình lại, cơ thể mất khống chế run lên bần bật.

 

Có nằm mơ Chúc Nhiễm cũng không ngờ được, rồi sẽ có một ngày Tưởng Thời Uân sẽ thốt ra những lời lạnh lùng, tàn nhẫn như thế.

 

Rõ ràng anh đã đối xử rất tốt với cô, còn gửi thư tình cho cô nữa, sao bây giờ anh ấy lại nói như vậy chứ?

 

Không, có lẽ anh ấy vẫn còn đang giận dỗi cô chuyện năm xưa. Dù sao cũng là đàn ông mà, anh ấy chắc chắn không muốn dễ dàng tha thứ cho cô như thế.

 

Bàn tay của Chúc Nhiễm vô thức cuộn trò lại, trong măt Chúc Nhiễm lóe lên một tia sáng, dường như đang suy tính gì đó.

 

Dù sao, Tưởng Thời Uân cũng ly hôn với vợ rồi, cơ hội của cô cũng đã tới, Chúc Nhiễm sẽ dành quãng thời gian còn lại để bù đắp cho Tưởng Thời Uân, sẽ khiến anh lần nữa thích mình, yêu mình như trước kia.

 

Tưởng Thời Uân lên chiếc xe đã chờ sẵn ở bên ngoài, vừa ngồi vào ghế, anh liền thô lỗ tháo chiếc cà vạt trên cổ xuống, sau đó cất giọng hỏi với thái độ không vui.

 

"Tình hình thế nào? Đã tìm thấy Nhan Trúc Hiên chưa?"

 

break

Báo lỗi chương