Ăn Xong Chạy

Chương 7

Trước Sau

break

Tưởng Thời Uân: "..."

 

Trên mặt anh như viết lên mấy chữ: Anh đây nhịn mày lâu lắm rồi đấy nhá!

 

Khóe miệng Tưởng Thời Uân giật giật, khuôn mặt đen kịt của Tưởng Thời Uân như thể đang co rúm lại, nhăn nhó đến khó coi. Anh giương mắt nhìn Nhậm Gia Hạo, chỉ hận không thể cho tên này một đấm.

 

Tưởng Thời Uân bình thường chẳng thèm chấp nhặt gì cái tên trẻ trâu manh động này, nhưng mà hôm nay hắn ta dám động chạm đến chỗ đau của Tưởng Thời Uân, thành công chọc giận con thú hung hãng sâu trong lòng anh.

 

Được rồi, là Nhậm Gia Hạo kiếm chuyện, là hắn khơi mào cuộc chiến này trước.

 

Đã thế cũng đừng trách anh không nương tay, đến lúc đó đừng có khóc lóc cầu xin anh tha thứ cho.

 

Hừ!

 

Tưởng Thời Uân đặt ly rượu đã cạn lên cái khay của nhân viện phục vụ đi thoáng qua, anh đưa tay chỉnh lại vạt áo của mình, tiến lên một bước đối diện với Nhậm Gia Hạo đang xù lông.

 

Tưởng Thời Uân âm trầm cất giọng, giọng nói của anh không quá lớn, chỉ đủ để cho Nhậm Gia Hạo nghe thấy.

 

"Nhậm Gia Hạo, cậu muốn cùng tôi đấu khẩu phải không?"

 

"Được lắm, nếu cậu đã muốn thế, tôi tất nhiên không thể phụ lòng cậu được."

 

"Cứ đứng ở đây mà nói đi, tôi sẽ đứng tại đây nói cho mọi người biết lịch sử đen tối của cậu. Để xem rốt cuộc ai mất mặt hơn ai."

 

"Năm bảy tuổi, cậu vì muốn trốn Nhậm lão gia để đi chơi với cô bạn gái nhỏ mà chui qua lỗ chó để trốn ra ngoài."

 

"Năm mười tuổi, cậu vì muốn thể hiện bản thân là tay lái lụa đỉnh nhất thế giới cho cô bạn gái mới quen mà cưỡi con xe đạp bo cua 360 độ, cuối cùng không những bị té dập mông, mà mặt mũi cũng mất sạch, trên mông còn khoét hai cái lỗ thật lớn,..."

 

Nhậm Gia Hạo: "..."

 

Bao nhiêu ký ức "đẹp" trong tuổi thơ Nhậm Gia Hạo vốn đã được che giấu rất kỹ nay lại bị Tưởng Thời Uân từng cái nói ra hết. Giọng của Tưởng Thời Uân không lớn cũng không nhỏ, tất nhiên sẽ không gây chú ý với người khác, nhưng không có nghĩa là người đứng gần đó không thể nghe thấy.

 

Mặt mũi của Nhậm Gia Hạo mất sạch, mới đầu bởi vì bất ngờ mà ngây người một lúc, dến khi phản ứng lại thì chuyenj tốt thời thơ ấu của mình đã bị người ta biết được một phần rồi.

 

Nhậm Gia Hạo vội chồm tới, bịt miệng Tưởng Thời Uân lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

 

"Tên khốn này, im miệng cho tôi!"

 

"Im miệng ngay!"

 

Tưởng Thời Uân ú ớ, đưa tay gỡ bàn tay đang che miệng mình xuống.

 

Hai đứa trẻ to xác đứng ở một góc của hội trường cáu xé lẫn nhau bắt đầu thu hút sự chú ý của quan khách ở tại đó.

 

Lúc này, một người phụ nữ mặc chiếc váy bó sát dài đến gót chân chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, bất lực cất tiếng khuyên ngăn. Mà người này không ai khác chính là ánh trăng sáng trong lòng bọn họ.

 

"Thời Uân, Gia Hạo, hai cậu cũng lớn rồi... đâu phải con nít nữa đâu chứ."

 

"Ở đây còn khách khứa, có gì tìm chỗ vắng vẻ rồi đấu đá nhau."

 

"Được rồi, buông Thời Uân ra đi Gia Hạo!"

 

Nhậm Gia Hạo gào lên: "Chúc Nhiễm, em lại bênh vực tên họ Tưởng này!"

 

"Em thiên vị hắn."

 

"Là hắn bêu xấu tôi với thiên hạ mà!"

 

Nhậm Gia Hạo tức đỏ cả mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông Tưởng Thời Uân ra. Bất quá, ánh mắt hắn dành cho Tưởng Thời Uân vẫn tóe lửa như cũ.

 

Tưởng Thời Uân bình tĩnh hơn nhiều, ngược lại còn nhếch môi cười khẩy một cái, đơn giản thốt ra một câu:

 

"Vì cậu xứng đáng!"

 

"Đây là kết quả khi cậu chọc giận tôi."

 

"Chuyện gia đình tôi, không đến lượt cậu xía vào. Nhậm Gia Hạo, đây là lần cuối tôi nhắc nhở cậu. Nhớ cho kỹ!"

 

Tưởng Thời Uân lạnh lùng uy hiếp, trong giọng điệu cũng chẳng còn chút vui vẻ hay đùa giỡn nào nữa, hình như anh tức giận thật rồi.

 

Anh vừa nói xong, liền xoay người muốn rời đi. Lúc này Chúc Nhiễm mới vội đuổi theo Tưởng Thời Uân, lo lắng nói:

 

"Thời Uân, anh đừng giận. Tính cách của Gia Hạo xưa nay vẫn như thế mà..."

 

break

Báo lỗi chương