"Tưởng Thởi Uân, nghe nói vợ cậu bỏ đi rồi?"
"Cậu bị vợ đá rồi à, haha!"
Tưởng Thời Uân: "..."
Mặt anh đã đen nay còn đen hơn, mới sáng ra tâm trạng đã không tốt rồi, ấy thế mà anh còn gặp phải kẻ thù không đội trời chung của mình, bị hắn ta cà khịa một phen.
Nhìn hắn hởn hở hứng thú cười nhạo mình, máu nóng trong người Tưởng Thời Uân nổi dậy. Anh vốn không phải kiểu người sẽ chấp nhặt mấy chuyện này, sẽ không bao giờ đôi co với tên đần họ Nhậm kia.
Bất quá, có lẽ dạo gần đây vì chuyện sự biến mất của Nhan Trúc Hiên khiến anh tức giận nhưng không biết trút lên đầu ai, vừa khéo bây giờ có Nhâm Gia Hạo đứng ra trêu chọc không biết sống chết, anh lập tức đem hết lửa giận trút lên đầu tên đần này vậy.
Đáp lại dáng vẻ hống hách của Nhậm Gia Hạo, Tưởng Thời Uân nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, trong tiếng nhạc du dương của buổi tiệc, anh khẽ thốt ra một câu.
"Ồ, Nhậm tổng vẫn có thời gian ở đây quan tâm chuyện người khác sao?"
"Rảnh rỗi như thế sao không đi đè xuống tin đồn bị yếu sinh lý kia đi?"
"Nghe nói "súng" của anh không được à?"
"Mới hai phút đã bắn tung tóe rồi sao?"
Ánh mắt của Tưởng Thời Uân dời xuống phía dưới, nhìn vào đũng quần âu của Nhậm Gia Hạo mấy giây rồi chậc lưỡi một tiếng, sau đó lắc đầu, mặt không hề biến sắc, duy trì nụ cười thân thiện thốt ra câu tiếp theo.
"Nhâm gia bất hạnh thật, đến đời của anh liền tịt."
"Thử hỏi sau này ai sẽ nối dõi và tiếp quản tài sản của Nhậm gia đây?"
Nhậm Gia Hạo đen mặt: "..."
Hắn giật run người, giận muốn bay màu, rõ là muốn đến kiếm chuyện rồi chọc tức Tưởng Thời Uân một phen vì biết được tin Tưởng Thời Uân và vợ đang chiến tranh, đỉnh điểm là cô vợ đã bỏ đi biệt tích rồi.
Hắn muốn lấy chuyện này ra để chọc vào chỗ đau của Tưởng Thời Uân, muốn xem Tưởng Thời Uân đau khổ và bẻ mặt. Nào ngờ, ai mà ngờ được chính hắn lại bị Tưởng Thời Uân đáp trả một cú đau điếng như vậy chứ?
Nhưng Nhậm Gia Hạo hoàn toàn không vì chuyện đó mà mất khống chế, hắn hất mặt lên trời, cao ngạo đáp lại:
"Đó chỉ là tin đồn vô căn cứ, dù sao tôi yếu hay mạnh thì anh cũng không biết được."
"Nhưng chuyện vợ anh đá anh rồi bỏ đi mất thì chính xác vô cùng."
"Tưởng Thời Uân, anh nói xem. Ai mới là người đau hơn đây?"
"Chim yếu hay bị vợ bỏ hả?"
"..."
Tưởng Thời Uân thầm mắng mỏ Nhậm Gia Hạo tên khốn này thật giảo hoạt, cái miệng độc địa của hắn phải được chữa trị mới được.
Tâm tình của Tưởng Thời Uân không hề tốt một chút nào, nụ cười trên môi cũng không còn giữ được nữa, bất quá giọng điệu của anh vẫn âm trầm chậm rãi như cũ.
Anh cười một tiếng, thản nhiên đáp: "Ít ra tôi còn có vợ để bị đá. Chứ "yếu" như cậu ai mà nguyện gả đây?"
"Chẳng lẽ cưới về lại nhìn nhau rồi cười sao?"
"Nhậm Gia Hạo, cậu nên quan tâm con chim chích chòe của mình trước rồi hẳn quan tâm đến chuyện nhà người khác. Đừng để nghiệp quật, đến lúc đó đừng nói là hai phút, sợ là ba mươi giây còn không được ấy chứ."
Nhâm Gia Hạo: "..."
"Tên khốn họ Tưởng này, anh muốn kiếm chuyện đúng không?"
Nhậm Gia Hạo cáu kỉnh xông tới, dáng vẻ như muốn đánh người tới nơi. Dù sao cũng chạm đến tự tôn của một người đàn ông mà, làm sao có thể ngồi yên cho được.
Mặc cho lúc này đang trong buổi tiệc, Nhậm Gia Hạo như con thú xù lông muốn nhào tới cùng Tưởng Thời Uân đánh nhau một trận.
Ngược lại, Tưởng Thời Uân lại bình tĩnh hơn hắn rất nhiều. Anh uống cạn ly rượu trong tay, nở một nụ cười mang theo sự đắc ý, cất cao giọng:
"Sao? Chẳng phải muốn cùng tôi nói sự thật à?"
"Nếu không đúng sự thật, anh cần phải nổi nóng chứ?"
"Nhìn anh xem, khác nào đang nhận mình thật sự yếu sinh lý không!"
7."Tưởng Thời Uân, cái tên khốn vô tri nhà cậu."
"Đáng đời cậu bị vợ bỏ vợ chê. Cậu mạnh hơn tôi chắc? Mạnh hơn thì thế nào? Còn không phải cũng bị vợ bỏ đấy à?"