Ăn Xong Chạy

Chương 5

Trước Sau

break

Là cô đã chọc giận anh, là cô đã khiến anh phát điên, cũng chính cô đã dùng sự biến mất của mình khiến anh hỗn loạn.

Cô biến mất rồi, anh chẳng biết bản thân lúc này đang thế nào nữa.

Có lẽ là hận, có lẽ là chán ghét...

"Đã tìm thấy phu nhân chưa?"

"Xin lỗi ông chủ, vẫn chưa tìm thấy phu nhân."

"Tôi đang nuôi một đám ăn hại à?"

Tưởng Thời Uân cười lạnh nói, ánh mắt lạnh lẽo cùng với ngữ điệu vô cảm kia của anh khiến cho đám thuộc hạ run lên một cái.

Bọn họ cuối đầu nhìn chằm chằm mũi chân, hoàn toàn không dám lên tiếng nữa.

"Ông chủ, xin hãy cho chúng tôi thêm thời gian. Chúng tôi sẽ dốc hết sức để tìm phu nhân về."

Tưởng Thời Uân âm trầm nhìn lên, chiếc bút máy trong tay anh bị xoay vòng vòng trên đầu ngón tay. Cho đến khi nó dừng lại, giọng nói của Tưởng Thời Uân mới truyền tới.

"Lần cuối cùng, nếu không tìm thấy thì tự cút xéo khỏi đây đi."

Đám thuộc hạ lập tức vâng dạ, sau đó nối đuôi nhau vội vàng rời khỏi phòng làm việc của Tưởng Thời Uân.

Bọn họ có nghĩ cũng không nghĩ được, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà đang yên đang lành phu nhân lại bỏ đi, còn bí ẩn đến mức đám người năng lực đầy mình như bọn họ cũng không thể tìm ra được.

Cô vừa đến nước X, mọi tin tức đều bị phong tỏa, chẳng một ai có thể tìm thấy thông tin về cô, giống như cô chưa từng đặt chân đến đây vậy.

"Đội trưởng, có khi nào phu nhân chưa từng đến nước X không?"

"Chúng ta có khi nào bị đánh lạc hướng rồi không?"

"Khả năng này cũng rất có thể, trước tiên cho một đội điều tra trước, xem có phải phu nhân đã đến nước khác hay không."

Nhưng sau đó, ở những đất nước khác bọn họ cũng không tìm thấy Nhan Trúc Hiên hay một chút tin tức gì về cô cả.

Tin tức và hình ảnh cuối cùng thuộc về cô đã dừng lại ở nước X xa xôi kia.

"Đại ca, ông chủ và phu nhân chẳng phải đang êm đẹp sao? Tại sao phu nhân lại bỏ trốn vậy?"

"Chuyện của ông chủ tốt nhất đừng nhiều chuyện..."

"Cũng đâu phải mỗi em nhiều chuyện, ai nghe được chuyện này cũng thảo luận mà."

"Im lặng đi."

Cái miệng của tên thuộc hạ cuối cùng cũng chịu ngừng lại, nhưng hắn cũng chỉ nói lên thắc mắc của mọi người thôi. Ai ai trong công ty cũng cảm thấy ông chủ dạo gần đây tâm trạng không được tốt, còn hay cáu bẩn, nổi nóng vô cớ. Nên trên dưới đều run sợ mỗi khi phải đối diện với Tưởng tổng, cảm giác cứ như đang đối diện với thần chết vậy.

Mọi người đoán, có lẽ ông chủ và bà xã chiến tranh lạnh, cho nên mới như thế này.

Nhưng cũng không có ai dám đồn đoán linh tinh, chỉ sợ truyền đến tai của Tưởng Thời Uân, tới lúc đó đừng nói là công việc, có khi còn bị phong sát như minh tinh showbiz luôn ấy chứ.

Tưởng Thời Uân hoàn toàn không biết những điều này, anh vẫn như mọi ngày, đi làm rồi tăng ca đến tối muộn mới mò về nhà.

Nhìn căn nhà vẫn nguyên vẹn như trước đây, người làm đầy đủ rất có không khí, nhưng lại thiếu mất tiếng cười cùng hình bóng của Nhan Trúc Hiên khiến cho đáy lòng Tưởng Thời Uân càng thêm lạnh lẽo.

Anh cảm thấy hơi ấm bên trong căn nhà hình như cũng đã bị Nhan Trúc Hiên đem đi luôn rồi. Cô thâm độc đến mức đó, đã biến mất rồi cũng chẳng để lại chút ấm áp nào nữa.

Anh bước vào phòng ngủ, tầm mắt vô thức dừng lại trên chiếc giường ngủ rộng lớn trước mặt. Nó khiến anh nhớ đến chuyện tối hôm đó, làm cho anh tức giận nữa rồi. 

Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, cả người mơ hồ được bao phủ bởi hàn khí lạnh băng, anh tiến lại gần bên giường, càng đến gần càng run lên.

"Nhan Trúc Hiên, rốt cuộc cô muốn thế nào đây?"

"Cương quyết muốn ly hôn với tôi vậy à?"

"Chịu buông tha cho tôi rồi sao?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc