Nhưng sự giận dữ ấy của anh, chắc chắn là vì cô đã tính kế anh, lừa gạt anh mà thôi, sẽ chẳng có một chút lo lắng hay nhung nhớ nào trong đó đâu.
Cô biết, anh sẽ chẳng vì cô mà lo lắng.
Cô biết, Tưởng Thời Uân sẽ không bao giờ yêu cô.
"Nhan Trúc Hiên, cô muốn trốn thì trốn cho kỹ."
"Để tôi bắt được thì lúc ấy sẽ là ngày chết của cô!"
Tưởng Thời Uân gằn giọng, ánh mắt u tối thâm trầm của anh khiến cho người ta phải hoảng sợ. Đôi mắt thâm trầm kia như cái vực sâu không đáy, cứ hút người ta vào sâu bên trong, khiến cho con người ta đối diện với nỗi hoảng loạn.
Đã trôi qua ba ngày kể từ khi Nhan Trúc Hiên rời đi, cô đã bay đến nước X, nhưng cũng kể từ lúc đó đã bặt vô âm tín, không thể tra ra được gì nữa.
Tưởng Thời Uân vốn rất tự tin về năng lực của thuộc hạ mình, nhưng đã trôi qua ba ngày, anh cuối cùng mới nhận ra, đám thuộc hạ kia có bao nhiêu ăn hại.
Vẫn chưa tìm thấy Nhan Trúc Hiên, chưa hề có chút tin tức gì từ cô cả.
Sau khi cô xuống may bay đến nước X, mọi tin tức của cô như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Chẳng một ai biết cô đã đi đâu, cũng một ai nhìn thấy Nhan Trúc Hiên cả.
Ba ngày qua, Tưởng Thời Uân cứ sống trong nỗi tức giận, cứ nghĩ đến Nhan Trúc Hiên, đáy lòng anh liền dáy lên một ngọn lửa lớn.
Anh muốn bắt lấy Nhan Trúc Hiên trong tay, muốn bóp nát cô, muốn khiến cô phải đau khổ, muốn cô gánh chịu cơn thịnh nộ của anh, trả giá cho những việc mà cô đã làm.
Anh muốn đem cô băm thành trăm mãnh, muốn nghiền nát cô.
Nhưng rồi, anh lại không có cơ hội làm được điều đó...
Cô biết mất rồi, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh. Cô cứ thể mà rời đi, dứt khoát đến mức khiến cho người ta đau lòng.
Rốt cuộc, cho đến thời khắc này Tưởng Thời Uân cũng không hiểu được, rốt cuộc Nhan Trúc Hiên đang nghĩ gì, cô vì sao lại làm như thế, vì sao đã leo lên được giường hắn rồi, cuối cùng lại chạy trốn.
Bởi vì sợ sao?
Ha, người như cô mà cũng biết sợ sao?
Tưởng Thời Uân siết lấy ly rượu trong tay, cảm giác như gân xanh đều nổi hết lên, làn da dần dần trở nên trắng bệch theo cái động tác như muốn bóp nát của anh.
Choang!
Cuối cùng âm thanh đổ nát vang vọng truyền tới, ly rượu trong tay anh giờ khắc này đã vỡ nát tan tành, yên vị dưới sàn nhà cùng chất lỏng đỏ tươi của rượu.
Cơ thể anh chìm sâu trong bóng đêm, run rẩy từng chút một. Anh nghĩ đến Nhan Trúc Hiên, đáy lòng vừa giận lại vừa khó chịu.
Rốt cuộc, anh vì sao lại phải chịu đựng cảnh này chỉ vì một Nhan Trúc Hiên chứ?
Anh rõ ràng không thích cô chút nào cả, ngay từ đầu đã không thích. Anh đối với cô chung quy cũng chỉ vì mối quan hệ thân thiết của hai bên gia đình mà thôi.
Nhan Trúc Hiên, anh chưa từng thích cô dù chỉ một chút.
Cho đến khi anh hạ xuân dược anh, chút nhượng bộ cuối cùng mà anh dành cho cô cũng biến mất, anh căm phẫn và tức giận, anh chán ghét người phụ nữ này.
Anh không hiểu, tại sao cô lại cố tình muốn phá vỡ ranh giới cuối cùng của anh. Cứ sống như thế này chẳng phải rất tốt sao?
Cô nhận được những thứ tốt nhất từ anh, có được sự cưng chiều khi đối diện với người khác, được người người hâm mộ, ghen tị. Đối với cô như vậy chưa đủ sao?
Tại sao lại cố chấp đến thế, cố chấp chiếm lấy anh làm gì.