Ăn Xong Chạy

Chương 3

Trước Sau

break

Chẳng biết trôi qua bao lâu, cơ thể của Nhan Trúc Hiên bị anh giày vò đến mềm nhũn, chẳng còn chút hơi sức nào mà đổ gục xuống giường, thiếp đi trong sự mê man.

Còn anh, anh cùng nằm yên ở vị trí bên cạnh, cánh tay vác qua eo nhỏ của Nhan Trúc Hiên, ôm cô vào lòng.

Cảnh tượng này quá đỗi yên bình, nhưng xem ra... nó chẳng thể kéo dài được lâu nữa.

"Phu nhân đâu? Nhan Trúc Hiên đâu rồi?"

"Ông chủ, phu nhân từ sớm đã rời đi, còn để lại đơn ly hôn ạ."

Tưởng Thời Uân đau đầu đỡ trán, cái cảm giác choáng váng còn sót lại khiến cho anh mệt mỏi không thôi.

Vừa mới sáng ra sau khi tỉnh dậy, từng chi tiết mọi chuyện đêm qua cứ như một đoạn phim ngắn chiếu lại thật chậm trong đầu anh, nó khiến anh sửng sốt, cũng khiến anh nổi giận.

Khi anh nhìn đến vệt đỏ trên giường, Tưởng Thời Uân càng thêm nóng giận.

Nhan Trúc Hiên, người đàn bà đó, anh nhất định phải tìm cô tính sổ.

Chỉ là không ngờ, khi anh nhìn lại thì đã không thấy Nhan Trúc Hiên vốn đang ngủ bên cạnh mình đâu nữa. Anh cứ nghĩ cô dậy trước mình, hẳn là đang ở đâu đấy trong nhà.

Được, vậy cứ tắm rửa trước rồi đi tìm cô tính sổ.

Nhưng điều khiến cho Tưởng Thời Uân kinh ngạc hơn nữa là chiếc tủ trống không kia, trong tủ áo quần vốn có đồ của Tưởng Thời Uân và cả Nhan Trúc Hiên, nhưng giờ đây chỉ còn mỗi đồ của anh.

Anh cau mày lại, hoài nghi bản thân mình bị choáng váng nên nhìn lầm, nhưng kiểm tra kỹ lại thì phát hiện, quả thật chẳng còn gì của Nhan Trúc Hiên nữa. Tất cả đồ đạc của cô đã mất hết sạch, giống như chưa từng xuất hiện trong căn phòng này vậy.

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu anh, anh vội vàng chạy quanh khắp phòng kiểm tra, từ bàn trang điểm cho đến phòng tắm. Chẳng có nơi nào còn lưu lại vết tích của Nhan Trúc Hiên.

Lúc này mới có cảnh ở đầu, anh nghiêm mặt hỏi quan gia của mình, nghe xong lời ông ấy nói, nội tâm của Tưởng Thời Uân bùng lên ngọn lửa giận.

Haha, Nhan Trúc Hiên, cô giỏi lắm.

Cô được lắm, chơi tôi xong liền muốn ly hôn?

Cô xem tôi là thứ gì vậy chứ?

"Tìm Nhan Trúc Hiên về đây cho tôi!" Tưởng Thời Uân tức giận ra lạnh, ánh mắt lạnh lẽo càn quét khắp nơi, khiến cho người làm trong nhà không nhịn được mà run sợ.

Tưởng Thời Uân giận đến mức run lên, anh chẳng biết bản thân vì sao lại tức giận đến mức này. Có lẽ là bởi vì Nhan Trúc Hiên, bởi vì cô dám làm càn đến thế.

Nghĩ đến việc Nhan Trúc Hiên tính kế mình, trược tiếp cường bạo mình trên giường, sớm hôm sau lại gom đồ bỏ chạy, đã thế còn muốn ly hôn anh. Có nghĩ kiểu nào Tưởng Thời Uân cũng thấy Nhan Trúc Hiên đang chơi anh.

Khốn kiếp!

Cô giỏi lắm, thật không ngờ cái dáng vẻ ngoan ngoãn từ trước đến nay đều là giả tạo.

Tưởng Thời Uân thầm nghĩ, Nhan Trúc Hiên rốt cuộc có thể giả tạo dối trá đến mức nào nữa?

Trong chuyện này, rốt cuộc có nửa lời là thật lòng hay không?

"Nhan Trúc Hiên!!!"

Nhan Trúc Hiên thành công lên máy bay, bay đến một nơi xa xôi mà chẳng ai tìm được.

Thú thật, cô cũng chẳng biết mình đang đi đâu, cứ ngây ngốc đặt vé rồi đi thôi, cảm giác nuối tiếc vẫn còn đó, hối hận ăn mòn tâm trí cô, khiến cho cô chỉ muốn bỏ chạy.

Cô không thể quay về nữa, chẳng thể nào hối hận cho những việc mình làm nữa.

Cô sai rồi, đã sai hoàn toàn khi làm ra những chuyện như thế.

Có lẽ, Tưởng Thời Uân lúc này đã tỉnh rồi. Nếu anh phát hiện cô đã rời đi, có phải anh sẽ rất tức giận hay không?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc