"Thời Uân, chúng ta là vợ chồng. Lên giường là hợp pháp..."
"Để em giúp anh..."
2."Nhan Trúc Hiên, cô dám cưỡng ép tôi..."
"Ông xã, em làm sao dám chứ? Không phải tay anh cũng đang đặt trên eo em à?"
Nhan Trúc Hiên nhoẻn miệng cười, cô dốc hết vốn liếng mà mình học được để thể hiện cho Tưởng Thời Uân xem, bàn tay mềm mại mang theo nhiệt độ nóng bỏng của cô chạm đến da thịt nóng như lửa đốt của Tưởng Thời Uân.
Nhìn anh thở dốc nặng nề, khóe miệng của Nhan Trúc Hiên càng nhếch lên cao hơn.
Cô vuốt ve cơ thể của người đàn ông dưới thân, cảm nhận được sự run rẩy cùng sự phản kháng yếu ớt của anh, Nhan Trúc Hiên nhịn lại cảm giác đau đớn trong lòng, tiếp tục làm việc.
Cô biết thừa, mình đang đi một nước đi sai lầm.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, cô đã làm rồi thì sẽ không quay đầu.
Nhìn khuôn mặt của Tưởng Thời Uân gần ngay trước mặt mình, Nhan Trúc Hiên không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, đem cánh môi của mình chậm rãi hạ xuống, đặt lên đôi môi đỏ mọng kia của Tưởng Thời Uân.
Anh tránh sang một bên, nhưng lại bị Nhan Trúc Hiên giữ chặt lấy đầu, cô cười khẽ, khàn giọng thì thầm.
"Ngoan nào, đừng động... để em phục vụ anh."
"Cô... ưm..."
Lời còn chưa nói hết, hai cánh môi của Tưởng Thời Uân đã bị chặn lại, một nụ hôn thật dịu dàng áp xuống, khiến cho đại não của anh như muốn bùng nổ. Nhan Trúc Hiên chậm rãi dây dưa, ma sát những cánh môi với nhau, nhiệt độ nóng rực kia càng lúc càng nóng lên, hô hấp hỗn loạn như hòa làm một.
Cô không có kinh nghiệm, nhưng chính sự ngô nghê trúc trắc kia đã khiến cho chút lý trí còn sót lại của Tưởng Thời Uân bay mất sạch.
Cuối cùng, hai bàn tay của anh đã đặt toàn bộ lên người Nhan Trúc Hiên, một tay anh giữ lấy eo cô, một tay đặt lên tấm lưng mềm mại trơn mị của Nhan Trúc Hiên.
Môi lưỡi dây dưa, nụ hôn từ dịu dàng dần chuyển sang nóng bỏng, âm thanh của tiếng nước bọt trao đổi vang lên từng hồi mị hoặc.
"Ưm..."
"Đau..."
"Em cắn anh đau sao? Ngoan, để em thổi giúp anh nhé?"
Nhan Trúc Hiên vuốt ve gò má của Tưởng Thời Uân rồi cười khẽ một tiếng, anh lúc này rất biết cách phối hợp với cô, cùng cô hòa chung một nhịp đập.
Hai người tựa như hai con thiêu thân mà lao vào nhau, vải vóc trên người từng cái bị lột sạch, cơ thể trần trụi dính chặt lấy nhau, cùng nhau hưởng thụ cái cảm giác thăng hoa đi đến thiên đường.
Những cú va chạm mạnh mẽ của Tưởng Thời Uân khiến cho Nhan Trúc Hiên choáng váng, song cái cảm giác đê mê sướиɠ rơn kia làm cho cô không nhịn được mà cất lên những tiêng rêи ɾỉ kiều mị.
"Ahh... Thời Uân... sâu quá... thật thoải mái..."
"Thời Uân... hức... nhanh quá rồi... đừng... chậm thôi... ahhh..."
"Thời Uân... không cần như thế... không muốn nữa... hức..."
Hai cánh tay mảnh khảnh vác trên vai rộng của người đàn ông, đương theo sự nhấp nhô mãnh liệt là sự phản kháng yếu ớt của người phụ nữ.
Những câu từ cầu xin kia như một loại gia vị khiến cho người ta thích thú, khiến cho đầu óc của người đàn ông càng thêm kích động.
Anh siết chặt lấy eo nhỏ của Nhan Trúc Hiên, rồi lại đem phân thân thô to của mình đi vào thật sâu bên trong hang động nhỏ ướt át đang ra sức thít chặt bên dưới.
Nhìn cô xem, luôn nói không cần, không muốn nhưng bên dưới lại thích thú cắn chặt lấy anh một cách dữ dội.
Như thế này còn bảo là không cần, không muốn sao?
Khốn kiếp, anh phát điên lên mất!!!