Ăn Xong Chạy

Chương 1

Trước Sau

break

1."Xuân dược? Cô hạ xuân dược tôi?"

"Nhan Trúc Hiên, tôi đã cảnh cáo cô như thế nào? Cô nghe không hiểu?"

"Chồng à... chúng ta là vợ chồng mà. Lên giường là chuyện thường tình..."

Nhan Trúc Hiên cười mị hoặc nói, ánh mắt mê li theo ánh đèn mờ ảo trong phòng khiến cho cô càng thêm quyến rũ, gợi tình.

Người đàn ông choáng váng lùi bước, vô thức vấp ngã té nhào xuống giường, hô hấp rối loạn, cả người anh nóng như lửa đốt.

Nhưng ánh mắt của anh lại lanh lẽo như băng, trong đáy mắt còn chất chứa sự căm phẫn cùng chán ghét.

Có nằm mơ anh cũng không ngờ được, Nhan Trúc Hiên người vợ trên danh nghĩa vốn rất hiểu chuyện và biết điều của mình sẽ làm ra cái chuyện này.

Cô dám hạ xuân dược, gài bẫy anh, cô dám tính kế anh!

Khốn kiếp!

Tầm mắt của Tưởng Thời Uân càng lúc càng trở nên mơ hồ, anh biết công dụng của thứ thuốc chết tiệt kia đang bắt đầu hiệu quả rồi, cái cảm giác không thể kiểm soát được bản thân như bây giờ khiến cho Tưởng Thời Uân càng thêm chán ghét và giận dữ hơn.

Anh trừng mắt nhìn Nhan Trúc Hiên, trong mắt chẳng chứa một chút tình cảm nào cả.

Tưởng Thời Uân gằn giọng: "Nhan Trúc Hiên, cô nghĩ... cô làm thế này sẽ chiếm được trái tim tôi sao?"

"Thứ đàn bà mưu mô như cô, chính là loại người tôi chán ghét nhất..."

Nụ cười trên khuôn mặt Nhan Trúc Hiên trở nên đông cứng, ánh mắt lóe lên một tia hoảng hốt, sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên Nhan Trúc Hiên cô nghe được những lời tuyệt tình kia từ miệng của Tưởng Thời Uân. Trước kia cho dù hai người không hòa hợp thế nào, anh đối với cô cũng sẽ lễ độ, ôn hòa, lúc ra ngoài đường sẽ sắm vai một người chồng mẫu mực khiến ai ai cũng phải ghen tị với Nhan Trúc Hiên.

Chỉ là không ngờ được, hóa ra cô cũng có thể khiến anh chán ghét cô đến như thế...

Nhan Trúc Hiên nhịn không được bật cười thành tiếng, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng. Cô run rẩy nhìn Tưởng Thời Uân trên giường, cả người anh vì bị tác dụng của xuân dược giày vò mà co quắp lại, nhưng dù cho bản thân có khó chịu đến mấy, anh cũng sẽ không hé răng cầu xin cô giúp đỡ nữa lời.

Đến nước này anh cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, đến nước này rồi... Tưởng Thời Uân cũng không cần cô giúp đỡ.

Trong lòng anh, cô đáng ghét đến mức đó sao?

Trong lòng anh, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến cô một lần sao?

Nhan Trúc Hiên run rẩy đứng bên giường, chút mạnh bạo trước đó hoàn toàn biến mất, nước mắt lăn dài trên gò má của cô.

Cô biết, cô đã thua rồi, cũng biết mình và Tưởng Thời Uân đã không còn khả năng nữa rồi.

Có lẽ sau đêm nay, bọn họ sẽ tách làm hai, mỗi người một đường, không còn liên quan đến nhau nữa.

Nhan Trúc Hiên bật cười thành tiếng, cô ngước mắt nhìn Tưởng Thời Uân đang run rẩy cắn chặt môi trên giường, da thịt của anh đều đã đỏ hết cả lên, ánh mắt đỏ au lại ngập tràn sự u ám, căm phẫn.

Loại thuốc mà Nhan Trúc Hiên dùng hình như rất mạnh, nếu không giải quyết sẽ ảnh hưởng đến bản thân mình.

Nhan Trúc Hiên đã liều mình đến mức này rồi, làm sao có thể buông bỏ được?

Dù sao cũng sẽ kết thúc, vậy chi bằng cô kiếm chút lời cho bản thân mình vậy...

Nhan Trúc Hiên cười khang một tiếng, đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, sau đó bò lên giường ngủ, tiếng lại gần Tưởng Thời Uân.

Cô cười khẽ, sau đó cất giọng thủ thỉ bên tai anh:

"Dù sao anh cũng sẽ hận em, vậy em trực tiếp cường bạo anh..."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc