Ăn Xong Chạy

Chương 10

Trước Sau

break

Cô cười khổ, khẽ nói: "Chắc bây giờ Thời Uân hận em lắm, anh ấy chắc chắn rất ghét em."

 

"Gặp lại em, có lẽ chỉ khiến cho anh ấy thêm tức giận mà thôi."

 

"Chị... em không dám trở lại, không cách nào đối diện với anh ấy được cả... em sợ hãi khi phải nhìn thấy ánh măt chán ghét kia của Tưởng Thời Uân..."

 

"Tim của em... thật sự không chịu nỗi..."

 

"Được rồi, được rồi tổ tông ơi. Em đừng khóc."

 

"Chị không dỗ em đâu, tự giác nín khóc đi."

 

"Thịt cũng thịt rồi, chạy trốn cũng chạy trốn rồi, nói thì có ích gì chứ?"

 

"Bây giờ em tính thế nào đây? Cũng không thể không làm gì để xứng với cái danh tra nữ của em được."

 

Nhan Trúc Hiên: "..."

 

Cô không phải tra nữ, cô đang bỏ chạy vì tình mà thôi. Là tình yêu không cần cô, muốn cô đau khổ mà.

 

Nhưng rồi, Nhan Trúc Hiên chỉ có thể thút thít mất tiếng, cuối cùng không làm loạn khóc òa lên. Chiêu Tĩnh cầm theo văn kiện trên bàn từ trên ghế đứng dậy, nhấc chân đi đến sofa rồi ngồi xuống tại vị trí đối diện với Nhan Trúc Hiên.

 

Vẻ mặt Chiêu Tĩnh nghiêm túc lạ thường, đưa văn kiện trong tay cho Nhan Trúc Hiên, rồi mở lời:

 

"Tưởng Thời Uân đang vận động toàn bộ nhân lực để tìm em. Tuy em đã chặn mọi thông tin và xóa hết dấu vết, nhưng không thể tránh được trường hợp xấu nhất xảy ra được."

 

"Hiên Hiên, em cũng không thể ở đây mãi được. Dù sao công việc này cũng không phải công việc mơ ước của em."

 

"Chị đã chuẩn bị rồi, đây là thân phận mới của em. Em yêu thích chụp ảnh, muốn theo đuổi nghệ thuật, vậy cứ làm đi."

 

"Theo đuổi ước mơ dở dang của em đi. Nếu đã lựa chọn kết thúc rồi, thì bây giờ chính là lúc em sống với đem mê của mình rồi."

 

Nhan Trúc Hiên kinh ngạc mở to mắt nhìn Chiêu Tĩnh người chị em vốn chẳng có chút máu mủ ruột rà gì với cô cả.

 

Hai người bọn họ chỉ vô tình gặp nhau trong một lần Nhan Trúc Hiên ra nước ngoài chụp ảnh, cũng từ lần đó mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết.

 

Cô xem Chiêu Tĩnh như chị gái của mình, còn Chiêu Tĩnh luôn xem Nhan Trúc Hiên là em gái bảo bối mà cưng chiều.

 

Chiêu Tĩnh rất giỏi, là CEO của một công ty về công nghệ tại nước X, chính là kiểu người thành đạt như Tưởng Thời Uân vậy. Bên trong Chiêu Tĩnh chảy hai dòng máu Á và Âu, đôi mắt màu hổ phách khác biệt chính là minh chứng cho điều đó.

 

Chị ấy có dáng vẻ dịu dàng, nhưng tính cách lại quyết đoán, mạnh mẽ. Chị ấy nổi bật, là một nữ cường nhân mà người người muốn hợp tác cùng.

 

Và, chị ấy thật sự rất thương yêu cô, hiểu rõ Nhan Trúc Hiên muốn gì...

 

Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Nhan Trúc Hiên, cô nhìn Chiêu Tĩnh mà ngây người hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể run rẩy mà thốt ra một chữ.

 

"Chị..."

 

Chiêu Tĩnh thở dài một hơi rồi lắc đầu: "Lại khóc, tại sao lại mít ướt vậy chứ?"

 

Miệng thì quở trách nhưng tay lại với lấy tờ khăn giấy đưa đến trước mặt Nhan Trúc Hiên. Nhìn người nào đó đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, Chiêu Tĩnh cuối cùng cũng thở dài một hơi trong sự bất lực, cùng với nụ cười cưng chiều, cô nói:

 

"Hiên Hiên, em có làm gì chị cũng sẽ ủng hộ. Cho nên cứ bước tiếp đi, chị sẽ là người chống lưng cho em."

 

"Chẳng có chuyện gì mà Chiêu Tĩnh đây không làm được cả."

 

Giọng điệu hùng hồn mang theo sự bá đạo, nhưng lại khiến cho đáy lòng của Nhan Trúc Hiên ấm áp một cách lạ thường.

 

Cô muốn chạy trốn tất cả, không dám nhờ vả người thân nào hết, cuối cùng chỉ có Chiêu Tĩnh là duỗi tay về phía cô, nguyện lòng bao bọc cô lúc cô khó khăn, chật vật nhất.

 

Nhan Trúc Hiên vừa khóc vừa thút thít nói:

 

"Chị... chị tốt với em quá."

 

"Có phải chị thích em không? Chị yêu em sao?"

 

Chiêu Tĩnh: "..."

 

"Hiên Hiên, chị chỉ nuôi em tạm thời chứ không nuôi cả đời. Chị muốn cưới chồng, thích chim lớn. Em dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi!"

 

Nhan Trúc Hiên cuối cùng cũng phì cười, cảm giác nhẹ nhõm trong lòng khiến cô an tâm hơn phần nào.

 

break

Báo lỗi chương