Ăn Xong Chạy

Chương 11

Trước Sau

break

Vậy là tốt rồi...

 

Qua mấy hôm sau, khi Chiêu Tĩnh đang ở công ty làm việc đã nhận được tin nhắn của Nhan Trúc Hiên. Cô báo rằng, mình đã tìm được nơi mình muốn đến rồi, sẽ gửi cho Chiêu Tĩnh những tác phẩm đẹp nhất mà cô chụp được, sẽ để Chiêu Tĩnh cùng ngắm sự xinh đẹp của thế giới ngoài kia.

 

Lúc này, Chiêu Tĩnh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười an tâm, ánh mắt cô nhìn về phía bầu trời xa xăm ngoài kia...

 

11. 1 năm sau.

 

Đã qua một năm kể từ ngày Nhan Trúc Hiên biến mất, Tưởng Thời Uân kể từ ngày đó chưa từng nhậ được bất kỳ tin tức gì liên quan đến cô cả.

 

Hiển nhiên, đám thuôc hạ được cử đi điều tra cũng đã bị anh đuổi việc từ sớm. Nuôi một đám ăn hại, thà nuôi một bầy chó còn hơn, ít ra chúng nó còn biết canh nhà giữ của, mũi còn thính.

 

Một năm qua đi, tâm trạng của Tưởng Thời Uân càng thêm âm trầm khó đoán, trên mặt anh chưa một lần nào xuất hiện ý cười cả.

 

Đối diện với ai Tưởng Thời Uân cũng trưng ra vẻ mặt trứng thối của mình, u ám khiến cho người ta hoảng sợ.

 

Cũng dừa lắm, nếu không phải do anh, thì Nhan Trúc Hiên sẽ bỏ trốn lâu như vậy sao?

 

Đây chính là cái giá mà Tưởng Thời Uân phải trả cho sự kiêu ngạo, vô tình của mình.

 

Người đàn ông từ trong sân bay bước ra, bên cạnh là đoàn nhân viên của mình. Vừa ra khỏi sân bay, đã có một đoàn người đứng bên ngoài chờ sẵn, trông thấy dáng dấp quen thuộc giống với trong ảnh chụp liền chạy vội tới.

 

"Tưởng tổng, Mr.Tưởng... anh cuối cùng cũng đến rồi."

 

Một người đàn ông ngoại quốc dẫn đầu đi đến, vừa tiến tới đã hồ hởi chào hỏi và giới thiệu bản thân, tay bắt mặt mừng vớingười đàn ông châu Á trước mặt mình.

 

Tưởng Thời Uân nhìn đối phương, sau đó lịch thiệp gật đầu, khách sáo chào hỏi bọn họ.

 

"Mr. Tưởng, sếp tổng chúng tôi rất mong chờ được gặp anh. Bây giờ để chúng tôi đưa anh về khách sạn nghỉ ngơi trước."

 

Tưởng Thời Uân gật đầu nói cảm ơn, sau đó nhấc chân đi theo người đàn ông dẫn đường.

 

Ngay lúc Tưởng Thời Uân bước ra khỏi cửa sân bay, một bóng người đi lướt qua tầm mặt của anh, mái tóc ngắn màu đỏ nổi bật kia chẳng phải thứ có thể thu hút được sự chú ý của anh, mà chính là gương mặt kia, gương mặt quen thuộc mà anh ngày nhớ đêm mong.

 

"Nhan Trúc Hiên?"

 

Tưởng Thời Uân khựng bước, nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt anh xoay chuyển, bước chân cũng trở nên vội vàng, anh lao ra khỏi đoàn người, đuổi theo bóng dáng vừa mới thoáng qua.

 

Người phụ nữ tóc đỏ kia đang đưng bên đường, trên lưng đeo một chiếc balo, tay cầm điện thoại, hai tay đeo tai nghe, cả thể giới hoàn toàn được ngăn lại bởi những thiết bị điện tử, cũng vì lẽ đó mà cô lúc ấy chẳng hề nghe thấy tiếng hô gọi từ đằng sau.

 

"Nhan Trúc Hiên!"

 

"Nhan Trúc Hiên! Em đứng lại cho tôi, Nhan Trúc Hiên!"

 

Người phụ nữ tóc đó mở cửa xe taxi rồi trực tiếp leo lên xe ngay sau đó, cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô lúc này mới cảm thấy như có ai đó đang gọi mình.

 

Nhan Trúc Hiên nhíu mày, tháo một bên tai nghe xuống, sau đó nghiên đầu nhìn thoáng qua cửa sổ của chiếc xe đang chạy vút đi.

 

Chỉ là không thấy ai cả, một bóng người cũng không.

 

Lẽ nào cô nghe nhầm à?

 

Tưởng Thời Uân không ngờ mình đã chạy nhanh như vậy rồi vẫn không đuổi kịp. Nhưng anh dám chắc, bản thân hoàn toàn không có nhìn lầm. Người đó khẳng định là Nhan Trúc Hiên, là người vợ đã bỏ trốn của anh.

 

"Khốn kiếp!"

 

Tưởng Thời Uân gằn giọng phun ra hai chữ, ánh mắt như tóe lửa, chỉ hận không thể vung một quyền đấm vào thứ gì đó cho hả giận.

 

Lúc này người của công ty hợp tác cùng đoàn đội của anh đuổi tới, ai ai cũng thở hồng hộc vì mệt.

 

"Tưởng tổng, có chuyện gì vậy ạ?"

 

"Mr. Tưởng, anh bị cướp à? Anh có bị gì không?"

 

Tưởng Thời Uân lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn mấy người đang vây quanh, tâm tình của anh cuối cùng cũng dịu lại. Anh đã bình tĩnh hơn vừa rồi, vừa lắc đầu vừa đáp: "Không có gì, trước tiên trở về khách sạn trước."

 

break

Báo lỗi chương