"Được được, vậy chúng ta lên xe đi. Xe đã chờ từ nãy đến giờ rồi."
"Thật ngại quá, làm phiền các vị rồi." Tưởng Thời Uân khách sáo nói.
Anh xoay người, lúc chuẩn bị rời đi, ánh mắt cũng không nhịn được mà nhìn về hướng chiếc xe vừa rồi đã chạy.
Không cần phải vội làm gì, dù sao anh cũng đã biết được Nhan Trúc Hiên hiện tại đang ở Mỹ rồi. Từ từ vẫn còn thể tìm thấy được cô mà thôi.
1 năm rồi, cuối cùng anh cũng tìm thấy Nhan Trúc Hiên.
Cô không những không nhớ tới anh, thậm chí xem ra còn sống rất tốt nữa.
Tóc ngắn, nhuộm đỏ, phong cách cũng cá tính hơn.
Ha, Nhan Trúc Hiên!
Xem ra không có ông chồng này bên cạnh, cô tự do tự tại quá nhỉ?
Chờ bắt được cô rồi, anh nhất định sẽ đánh đòn răn đe!
12. Nhan Trúc Hiên sau khi đi gặp người quen của mình xong thì bắt xe quay trở về khách sạn đã đặt trước đó. Lấy được thẻ phòng xong, cô mang theo cơ thể mỏi nhừ của mình lê từng bước chân đi vào thang máy.
Ngay tại khoảng khắc thang máy sắp sửa đóng lại, trước mặt Nhan Trúc Hiện thoáng hiện một bóng hình có phần quen thuộc.
Chỉ là người nọ đi rất nhanh, lại còn không rõ ràng nên Nhan Trúc Hiên cũng không nhìn rõ lắm.
Nhưng hình như có chút quen mắt thì phải...
Nhan Trúc Hiên lẩm bẩm gì đó, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chuyện vừa rồi cũng bị cô ném ra sau đầu.
Tưởng Thời Uân từ trong khách sạn bước ra, xe đưa đón đã chờ anh được một lúc rồi. Người đưa đón anh vẫn là người đàn ông ngoại quốc đã đến đón anh ở sân bay.
Tưởng Thời Uân gật đầu chào hỏi đối phương, sau đó lên xe ngồi vào. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh di chuyển khi tất cả mọi người đã ngồi vào đầy đủ.
Bây giờ trời đã chuyển tối, bầu trời tối đen chẳng còn chút ánh sáng nào nữa. Tưởng Thời Uân trên đường đến gặp đối tác của mình, nhưng lòng anh lại nghĩ đến một chuyện khác.
Cũng không biết Nhan Trúc Hiên hiện giờ ở đâu nữa.
Anh đã cho người đi tìm cô rồi, bất quá muốn có kết quả thì phải chờ thêm một lúc.
Tưởng Thời Uân vừa vui lại vừa lo lắng, vui vì sau một năm bặt vô âm tín thì Nhan Trúc Hiên cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt của anh. Nhưng anh lại thấy lo lắng và bất an vô cùng, lỡ như Nhan Trúc Hiên lại biến mất một lần nữa thì anh biết đi đâu tìm cô bây giờ?
Đây hẳn là cơ hội mà ông trời đã cho anh, nếu anh không nắm chắc, cũng không biết cơ hội tiếp theo sẽ là bao giờ.
Một năm nữa, hai năm, hay là lâu hơn?
Vẻ mặt đen kịt ngập tràn sự lo lắng u sầu của Tưởng Thời Uân quá đôi u ám, đến mức khiến cho thư ký đi cùng đang ngồi bên cạnh không nhịn được rùng mình.
"Tưởng tổng, đến nơi rồi ạ."
Thư ký nhỏ giọng nói, nhìn vẻ mặt u ám của Tưởng Thời Uân, cậu không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Có cảm giác tâm trạng của Tưởng tổng hôm nay tệ cực, sơ hở là cau mày, có cơ hội là nhăn mặt khó chịu.
Rốt cuộc vì sao lại đột nhiên biến thành đám mây u ám vậy chứ?
Tưởng Thời Uân hoàn hồn lại, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm của mình, những cảm xúc không nên có cũng được anh che giấu cẩn thận.
Anh gật đầu, từ trong xe bước xuống. Bên ngoài đã có mấy người đàn ông ngoại quốc đứng chờ Tưởng Thời Uân, vừa trông thấy anh xuất hiện liền tiến tới chào hỏi.
Tưởng Thời Uân đứng giữa những người Châu Mỹ to lớn hoàn toàn không bị lép vế chút nào, từ khí chất cho đến dáng dấp đều vô cùng nổi bật.
"Mr. Tưởng rất vui được gặp anh."
"Ngài khách sáo quá rồi, để ngài ra đón tận đây khiến tôi cảm thấy ái ngại vô cùng."
"Haha, việc nên làm thôi. Nào... trước tiên vào trong ngồi trước, tôi đã chuẩn bị hết thảy rồi, hy vọng Tưởng tổng vừa ý."
Cùng với đối tác tiến vào phòng VIP, không gian yên tĩnh lại còn thoáng mát, rộng rãi. Người tham gia cũng không nhiều lắm, ngoại trừ đối tác của Tưởng Thời Uân, còn có sự góp mặt của một vài người khác, hình như là gia đình của ông ấy.