Patrick là tên của đối tác mà Tưởng Thời Uân sẽ hợp tác. Ông ta cười rộ lên, bắt đầu giới thiệu thân phận của người khác.
Người phụ nữ ngồi bên phải của ông chính là phu nhân Helen, ngồi bên trái ông chính là cô con gái rượu của ông, quý cô Hilary.
Ngài Patrick hình như rất quan tâm đến tình trạng hôn nhân của Tưởng Thời Uân, sau một hồi vòng vo liền hỏi:
"Tưởng tổng, anh còn trẻ như thế này không biết đã kết hôn chưa?"
"Tôi thật sự rất ngưỡng mộ những người trẻ tuổi như cậu, nếu có một người con rể như Tưởng tổng, thật sự không còn gì bằng nữa."
Nhìn xem, ý định muốn bắt Tưởng Thời Uân về làm rể quá lộ liễu và rõ ràng rồi, thẳng thắn đến mức Tưởng Thời Uân cũng giật mình.
Anh bật cười, sau đó đáp: "Tôi đã kết hôn rồi."
"Bà xã là thanh mai trúc mã của tôi."
13. "Cậu kết hôn rồi sao?"
"Tôi thật sự không biết điều đó, xin lỗi cậu."
Ngài Patrik ái ngại nói lời xin lỗi. Có vẻ ông cũng chẳng biết được chuyện này cho nên mới hỏi điều đó.
Tưởng Thời Uân cũng tỏ ra không có, cười đáp: "Không sao, chuyện hôn nhân của tôi cũng không phải ai cũng biết."
Hai người đàn ông cười nhẹ, hiểu ý mà cho qua chủ đề ngại ngùng vừa rồi. Buổi tiệc được tiếp tục, kéo dài hơn một tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Hôm nay chỉ là buổi gặp mặt chào đón Tưởng Thời Uân đến Mỹ để bàn chuyện hợp tác, còn ngày mai mới là ngày chính thức để nói chuyện quan trọng.
Tưởng Thời Uân cùng Patrcik nói chuyện hơn một tiếng, uống cũng không ít rượu, mãi cho đến khi ngài Patrick say mèm rồi mới dừng lại.
Tưởng Thời Uân giúp phu nhân Helen đỡ chồng lên xe để ông về nghỉ ngơi. Chờ đối phương đi rồi, anh mới quay người toàn muốn trở về khách sạn để của mình.
Nhưng vừa xoay người, Tưởng Thời Uân lại phát hiện đằng sau có một người đang nhìn mình đăm đăm.
Anh nhíu mày: "ŧıểυ thư Hilary? Sao cô còn ở đây? Ngài Patrick và phu nhân đã rời đi rồi."
Hilary cong môi cười, khí chất ưu nhã tỏa ra trên người của cô, đôi môi quyến rũ cong cong nhẹ nhàng mấp máy đáp trả: "Tôi đi xe riêng, cho nên không đi cùng họ."
Tưởng Thời Uân ồ một tiếng.
Hilary lại nói: "Tôi chưa rời đi là vì muốn nói chuyện cùng Tưởng tổng."
Ánh mắt Tưởng Thời Uân lóe lên, anh nhìn người phụ nữ ở đối diện.
"ŧıểυ thư muốn cùng tôi nói chuyện gì?"
Hilary hình như là một người thẳng tính, mạnh bạo và vô cùng dứt khoát. Cô nhấc chân tiến tới một bước, rút ngắn khoản cách giữa mình và Tưởng Thời Uân.
Giọng nói mềm mại mang theo sợi gợi cảm khẽ truyền tới, Hilary hỏi: "Có thật Tưởng tổng đã có vợ không?"
Tưởng Thời Uân cau mày: "???"
Hilary: "Tôi thấy ngón áp út của anh không hề đeo nhẫn cưới."
"Chuyện anh kết hôn có thật không vậy?"
Tưởng Thời Uân lúc này mới phát hiện nhẫn cưới của mình đã biến mất không thấy đâu. Anh ngẫm nghĩ một lúc, mới nhớ ra bản thân đã để quên trong phòng tắm của khách sạn.
Chẳng nhớ rõ lúc ấy anh đã làm gì mà lại tháo nhẫn cưới ra nữa, nhưng anh chắc chắn bản thân lúc nào cũng mang nhẫn cưới, dù cho Nhan Trúc Hiên đã rơi đi được một năm.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt mình, sau đó lùi về sau mấy bước giữ khoảng cách với đối phương. Tưởng Thời Uân nghiêm mặt nhìn Hilary, lạnh giọng đáp:
"Tôi để quen nhẫn ở khách sạn, nhưng điều đó không có nghĩa tôi nói dối chuyện kết hôn của mình."
"Tôi đã có vợ, mong ŧıểυ thư đừng hiểu lầm."
Hilary chẳng lấy làm kinh ngạc, ngược lại nụ cười còn sâu thêm mấy phần. Quả nhiên là phụ nữ châu Âu, phóng khoáng thoải mái vô cùng.
Hilary ồ một tiếng, cười nói: "Vậy sao? Vậy tôi đoán, tình cảm của anh và bà xã cũng không tốt lắm nhỉ?"
"Tưởng tổng, hôn nhân không hạnh phúc sao?"
Tưởng Thời Uân cau mày lại.
"Nếu không hạnh phúc, anh có từng nghĩ đến việc đổi vợ chưa?"
"Tôi sẵn sàng chờ đợi Tưởng tổng đấy."
Lời nói như thế này lại được thốt ra từ miệng của người phụ nữ đối diện cũng không thể khiến cho sắc mặt Tưởng Thời Uân biến đổi.