Ngược lại anh rất bình tĩnh, duy trì khoảng cách với Hilary, sau đó không hề nể mặt mà đáp:
"Xin lỗi ŧıểυ thư, tôi không có hứng thú trở thành một tên đàn ông tồi."
"Tôi không muốn phản bội vợ mình."
"Càng không hy vọng người ngoại như cô phán xét cuộc hôn nhân của tôi."
"Xin phép, tôi đi trước."
14. Tưởng Thời Uân bỏ lại vị ŧıểυ thư xinh đẹp kia lại, trực tiếp lên xe rời đi, anh chẳng hề lưu tình một chút nào, cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Sắc mặt của anh lúc này vô cùng xấu, xấu đến mức ai cũng có thể nhìn ra được.
Tưởng Thời Uân mang theo sắc mặt u ám trở lại khách sạn, suốt cả đoạn đường không nói lấy một lời nào, vừa về đến phòng liền đóng sầm cửa lại.
Thư ký: "..."
Đi theo Tưởng tổng làm việc còn đáng sợ hơn là lao mình ra chiến trường nữa. Trái tim bé nhỏ lúc lên lúc xuống, bị dọa cho phát sợ.
Sợ rằng sau khi làm việc được vài năm, số tiền cậu kiếm được sẽ dùng toàn bộ để chữa bệnh tim mất!
Tưởng Thời Uân vừa trở về liền lao vào phòng vệ sinh tìm nhẫn cưới. Sau khi tìm được rồi ới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cũng may là còn đó, nếu làm mất rồi, anh nghĩ mình sẽ phát điên lên mất.
Cũng chẳng hiểu lý do gì mà anh thành ra thế này, chỉ biết là anh hiện tại đang rất không vui, may mà tìm thấy nhẫn cưới, cơn giận của anh dường như đã được áp chế phần nào.
Anh ngã lưng ngồi xuống sofa, tay đeo nhẫn giơ lên trước mắt, ngắm nghía nó thật kỹ.
Đây là vật duy nhất có thể chứng minh được mối liên kết giữa anh và Nhan Trúc Hiên vẫn còn đó mà chưa hề biến mất.
Chiếc nhân cưới này, trước kia anh chẳng hề nhìn lấy một lần, nhưng từ sau khi Nhan Trúc Hiên rời đi, nó cứ như trở thành vật hồi tưởng của anh vậy.
Haha, phát điên lên mất!
Tưởng Thời Uân gác tay lên trán, cười khổ một tiếng.
Ngày hôm sau, anh bận rộn với chuyện hợp tác làm ăn của mình, quay cuồng một ngày đến tối mịt mới trở về, lúc trở về cũng mang theo một thân nồng nặc mùi rượu.
Anh ngâm mình tròng bồn nước nóng, hai mắt nhắm nghiền lại, trong đầu là một mớ hỗn loạn.
Hôm nay, anh vẫn chưa nhận được tin tức gì về Nhan Trúc Hiên cả. Chẳng lẽ, anh lại lạc mất cô một lần nữa sao?
Thám tử cũng nghĩ rằng mình sẽ không thể tìm thấy người phụ nữ tên Nhan Trúc Hiên kia, nghĩ rằng uy tín của bản thân đã bị đánh mất. Nào ngờ ngay hôm sau, tin tức mới đã khiến cho vị thám tử lừng danh nhảy cẩng lên.
"Tưởng tổng, tìm thấy người rồi!"
"Nhan Trúc Hiên đã thay tên đổi họ, cô ấy hiện tại tên là Scarlet, là một nhiếp ảnh gia tự do. Lịch trình hiện tại của cô ấy đang dừng lại ở Mỹ vì có một cuộc thi chụp ảnh lớn được tập đoàn XX tài trợ,..."
"Còn một điều thú vị nữa. Phu nhân của ngài đang ở cùng khách sạn với ngài đấy Tưởng tổng."
"Thế nào, rất giật gân, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
"Cô ấy ở cùng tầng với ngài, phòng 1036."
Tưởng Thời Uân sau khi nghe được nhưng tin tức này liền nắm chặt điện thoại trong tay, như hận không thể trực tiếp bóp nát chiếc điện thoại này vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, ngăn cho cơn giận trong lòng mình bùng nổ. Không nghĩ tới, cô không chỉ thay đổi diện mạo mà đến cả tên họ cũng thay đổi luôn rồi.
Cẩn thận che giấu thân phận như thế, hèn gì anh tìm mãi chẳng thấy.
Khá lắm!
Phải đi bắt Nhan Trúc Hiên về, đánh một trận mới được!
"Không được, lỗ mãng như thế lỡ như dọa cô ấy chạy mất thì sao bây giờ?"
Tưởng Thời Uân nhỏ giọng lẩm bẩm.
Anh ngồi phịch xuống ghế, tầm mắt xoay chuyển, đại não hoạt động hết công suất.
"Bây giờ không đi bắt lại, lỡ như cô ấy chạy mất thì biết tìm đâu?"
"Nhưng nếu đi tìm, chẳng phải dọa Nhan Trúc Hiên à?"
"Cô ấy trốn giỏi như vậy, nếu trốn thêm lần nữa, há chẳng phải mình lại phải chờ tiếp vài năm à?"
"Không được, phải từ từ tiếp cận..."