"Chết tiệt, Nhan Trúc Hiên... sau này tôi nhất định sẽ đánh đòn cô!"
15. Nhan Trúc Hiên trở về khách sạn sau một ngày bận rộn, mấy hôm nay chẳng có ngày nào cô được nghỉ ngơi thoải mái cả, cứ bận rộn cho cuộc thi đến đầu tắt mặt tối. May mà cuối cùng cũng xong rồi, bằng không cô sẽ mệt chết mất.
Bước ra khỏi thang máy, Nhan Trúc Hiên mệt mỏi vươn vai một cái, cùng với tiếng thở dài là âm thanh xương cốt kêu răng rắc.
Cô cầm thẻ phòng đi thẳng về phía phòng khách sạn của mình, hai mắt nặng nề vì cơn buồn ngủ. Chỉ là với sự nhạy bén và cặp mắt tinh tường của một nhiếp ảnh gia, Nhan Trúc Hiên rất nhanh đã phát hiện ra một điểm bất thường.
Có một thân ảnh lấp ló đang nép mình trong góc khuất cách đó không xa, nhìn vô cùng thần bí, vô cùng nguy hiểm.
Kẻ theo dõi biến thái sao?
Tại sao lại trốn ở đó?
Lại còn... bịt kín cả người nữa chứ?
Thật sự là biến thái à?
Hình như hắn đang nhìn cô thì phải, chẳng lẽ cô là đối tượng theo dõi của hắn?
Nhan Trúc Hiên run rẩy hoảng sợ, cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát.
"Xin chào, tôi muốn báo án. Có một kẻ biến thái đang theo dõi tôi, hắn bám theo tôi đến tận khách sạn tôi ở. Phiền các anh đến nhanh được không?"
Kẻ theo dõi nào đó: "..."
"Hắn... hắn còn chưa đi, hắn vẫn nhìn tôi. Bây giờ tôi trốn vào phòng trước, các anh đến cứu tôi với."
"Hắn đáng sợ quá..."
Kẻ theo dõi nào đó: "..."
Cô cầm thẻ phòng run rẩy mở cửa, nhìn kẻ theo dõi đang tiến về phía mình, Nhan Trúc Hiên nhịn không được hét lên một tiếng, sau khi đóng sầm cửa lại mới thở phào một hơi.
Dọa chết cô rồi, may mà cô nhanh trí!
Kẻ theo dõi: "..."
Kẻ theo dõi sau khi bị phát hiện rõ ràng thì nhấc chân trở về phòng của mình, tháo nón trên đầu và khẩu trang xuống, cũng cởi luôn chiếc áo khoác đen trên người ra. Khuôn mặt điển trai lộ ra trong ánh sáng của đèn phòng.
Tưởng Thời Uân đưa tay đỡ trán, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hình như mình bị Nhan Trúc Hiên hiểu lầm là tên biến thái rồi...
Cô ấy hình như gọi cảnh sát luôn rồi...
Gọi cảnh sát đến bắt mình sao?
Chết tiệt!
"Lần đầu theo dõi người khác nên thiếu kinh nghiêm quá!"
Anh lẩm bẩm một câu, tức giận vò đầu của mình. Ai mà biết được lúc anh làm cái chuyện đó lại lóng ngóng tay chân như vậy chứ?
Cảm giác khi nhìn thấy Nhan Trúc Hiên ở ngay trước mắt mình khiến cho anh có phần mất kiểm soát. Vừa muốn nhìn thêm một chút xem cô lúc này như thế nào rồi. Cũng muốn đến gần hỏi xem cô vì sao lại bỏ đi, vì sao lại muốn ly hôn, chẳng phải cô đã làm hết thảy mọi chuyện chỉ để được ở cạnh anh thôi sao?
Nhưng rồi, sự lấp lửng chần chừ của anh đã khiến cho mọi chuyện đi theo chiều hướng khác.
Chỉ muốn nhìn vợ một chút, cuối cùng lại bị cô nghĩ là kẻ theo dõi biến thái.
Âu cũng là cái nghiệp mà anh phải gánh rồi!
Tưởng Thời Uân đau đầu đỡ trán, xem ra anh phải đối kế sách để tiếp cận Nhan Trúc Hiên rồi, bằng không lần sau chắc chắn anh sẽ bị cô tống vào tù mất.
Bên này, Nhan Trúc Hiên đang liên hệ với khách sạn để báo lại chuyện vừa rồi. Thật ra chẳng có cảnh sát nào ở đây cả, cô chỉ muốn dọa cho tên biến thái đó sợ thôi.
Vì bản thân cô cũng ngại phiền phức, bây giờ mà vào đồn cho lời khai, chẳng phải cô cũng bị dây dưa lằng nhằng sao?
Thôi bỏ đi, bên khách sạn cũng báo lại là không có chuyện gì và sẽ cho người kiểm tra rồi.
Nhan Trúc Hiên lúc này cũng đỡ lo lắng phần nào, an tâm mà làm việc của mình.
Cô nào biết cái tên biến thái trong miệng mình thật ra chính là ông chồng đã một năm rồi chưa gặp mặt, Tưởng Thời Uân chứ.
Nếu cô mà biết, khẳng định sẽ không còn bình tĩnh như bây giờ nữa đâu.
16. Tưởng Thời Uân không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, não của anh chỉ dùng để làm việc, còn đối với tình yêu anh hoàn toàn không biết gì cả.