“Mình không có.”
Giang Chi nghiêm túc phản bác, thật sự không hiểu sao chuyện lại bị đồn thành như vậy. Nói cô đuổi theo Biên Dã lên núi Hạc Gia, chẳng phải là xuyên tạc sự thật sao?
Trì Niệm là người hiểu cô, vừa nghe tin đồn đã thấy không thể tin nổi. Giang Chi là học bá ngoan ngoãn, trong mắt chỉ có học tập, sao mà làm mấy chuyện kiểu đó được?
Nhưng nghe người ta đồn có đầu có đuôi, Trì Niệm cũng không nhịn được tò mò. Giờ nghe chính miệng Giang Chi nói không có, cô nàng cuối cùng cũng yên tâm.
“Không có thì tốt rồi. Biên Dã tuy nhà giàu thật, nhưng tớ cảm thấy cậu ấy không xứng với cậu đâu, xung quanh lượn lờ biết bao nhiêu là ong bướm, chắc chắn là một tên đào hoa!”
Trì Niệm càng nói càng tức.
Giang Chi mím môi, nghĩ một lúc rồi mới nói:
“Tớ không thích anh ta, nhưng đúng là tớ đã lên núi Hạc Gia.”
Trì Niệm sững lại: “Hả?”
“Cậu… cậu nói gì thế?!” Cô nàng cảm thấy đầu óc mình hơi loạn, không nhịn được hỏi: “Đã không thích anh ta, vậy cậu lên núi làm gì? Ngắm cảnh đêm à?”
Giang Chi không biết phải giải thích sao cho rõ mối quan hệ giữa mình và Biên Dã, đành nói:
“Nhưng không phải như lời họ đồn đâu.”
Huống chi bên cạnh Biên Dã còn có Phạm Tĩnh Nghi, Giang Chi biết bản thân không nên có dính líu gì với anh ấy. Nếu không phải dì Lý nhờ vả chắc cô cũng chẳng bao giờ qua lại với anh đâu.
“Rồi rồi, tớ chỉ nhắc cho cậu nhớ thôi.”
Trì Niệm vẫn không quên dặn dò:
“Cô chủ nhiệm nghiêm lắm đó, bắt được yêu sớm là tiêu đời đấy. Cậu là học sinh giỏi, đừng để bị hiểu lầm với Biên Dã… nói chung là phải cẩn thận.”
“Mình biết rồi.” Giang Chi biết cô ấy lo cho mình, nên dịu dàng cười.
Trì Niệm nhắc nhở xong lại không nhịn được hóng chuyện:
“Chi Chi, tớ nghe nói Biên Dã đua mô-tô với một đám người trên núi Hạc Gia, có phải cậu ấy thật sự rất…”
“Giang Chi!”
Bỗng ngoài cửa có người gọi, giọng gấp gáp:
“Cô Dư tìm cậu!”
Giang Chi đáp lời, trước khi đi còn nhìn Trì Niệm:
“Chờ tớ về rồi kể cho cậu nghe.”
“Đi đi đi đi.” Trì Niệm gật đầu.
Cô Dư Mạn Nhung là giáo viên chủ nhiệm lớp 11-2, nổi tiếng nghiêm khắc, luôn tin vào việc thầy nghiêm mới dạy được trò giỏi.
Dù với học sinh giỏi, cô cũng không dễ dàng khoan dung.
“Thành tích tháng này của em khá ổn định, nhưng đừng tự mãn, phải tiếp tục cố gắng.”
Cô Dư lấy ra hai tờ biểu mẫu để trên bàn, rồi đẩy gọng kính đỏ trên sống mũi:
“Cuối kỳ này trường sẽ tổ chức một cuộc thi tranh luận lớn, hai khu đối đầu với nhau. Mỗi lớp chọn ra hai người, thắng không chỉ được cộng điểm lớp, còn được thưởng thêm tiền mặt. Một tờ em điền, tờ kia mang về cho Trình Hàng Việt.”
Khu Tây hầu hết học sinh đều xuất thân gia đình bình thường, nhưng trong lớp chỉ có cô và Trình Hàng Việt là nổi bật nhất.
Một người là trẻ mồ côi, một người không nơi nương tựa.
Kiếp trước vì chuyện của dì Lý khiến cô khó mà chấp nhận, tinh thần luôn không ổn định, chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi hay hoạt động nào trong trường.
Nhưng lần này, cô sẽ không để bản thân trốn tránh nữa.
Giang Chi nhận lấy biểu mẫu: “Em hiểu rồi ạ.”
“Cuộc thi này cần phải ôn tập, mỗi tuần hai buổi, vào chiều thứ hai và thứ sáu, tập trung ở tòa nhà tư tưởng của khu Đông, em không có vấn đề gì chứ?”
Giang Chi lắc đầu:
“Không vấn đề gì ạ.”
“Vậy điền xong nộp lại nhé.”
Cô Dư nói xong, Giang Chi chuẩn bị quay về thì lại bị gọi lại.
Ánh mắt cô Dư nghiêm nghị, giọng không nặng không nhẹ:
“Ở tuổi này việc em nên làm là học hành cho tốt, đừng giao du với những người không đàng hoàng.”
Giang Chi vừa nghe liền hiểu ngay cô đang ám chỉ ai.
“Người nghèo nhưng chí không thể nghèo được, chỉ có bản thân mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Người ta dù có tiền thì đó cũng là tiền của người ta. Tuy em mới chuyển đến đây nửa năm, nhưng cô luôn rất kỳ vọng vào em. Ở trong lớp phải giữ hình tượng tốt, hiểu không ?”
Dư Mạn Nhung vốn nổi tiếng là giáo viên nghiêm khắc nhất khối, gần như quản cả chuyện nghỉ ngơi của học sinh như một bà mẹ khó tính.
“Vâng, em biết rồi ạ.” Giang Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy thái độ cô như vậy, sắc mặt cô Dư dịu đi chút ít, phất tay cho cô về lớp.
Giang Chi cầm đơn quay lại lớp, đưa một tờ cho Trình Hàng Việt.
Trình Hàng Việt là kiểu mọt sách không màng thế sự, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào sách vở, ít nói ít giao tiếp, tính tình cứng nhắc, ngoài học tập ra thì gần như chẳng quan tâm gì khác.
Vừa ngồi xuống, Trì Niệm đã tò mò ghé qua đọc tiêu đề tờ giấy: “Tranh luận về việc có nên cho phép học sinh trung học yêu sớm hay không?.”
“Thi tranh luận á? Cậu với Trình Hàng Việt một đội hả?”
Giang Chi gật đầu, giọng mềm nhẹ:
“Thắng thì có tiền thưởng.”
Trì Niệm nhìn Trình Hàng Việt, lại nhìn Giang Chi:
“Nhưng Chi Chi, tớ thấy cậu đừng mong đợi gì nhiều từ cậu ấy, cả lớp có có ai dám nói chuyện với cậu ấy đâu.”
Giang Chi cười nhẹ:
“Trong lớp ngoài cậu ra thì cũng đâu ai chịu nói chuyện với mình đâu.”
“Đâu giống nhau đâu…”
Trì Niệm nhíu mày, liếc nhìn bóng lưng Trình Hàng Việt:
“Dù sao kiểu người này cậu đừng tranh cãi với cậu ấy.”
“Yên tâm đi, không sao đâu mà.”
Những ngày sau đó, ngoài việc ôn tập kiến thức cũ, Giang Chi bắt đầu sắp xếp tài liệu liên quan đến cuộc thi tranh luận.
__
Đến chiều thứ sáu, cô chuẩn bị đi tìm Trình Hàng Việt, không ngờ cậu ấy đã ra khỏi lớp trước, chẳng có ý định đợi cô.
Cô cũng chẳng để tâm, dù sao cũng chỉ là đi ôn tập thôi.
Khu Đông, lớp 11-2.
Biên Dã lười nhác dựa vào khung cửa sổ cuối hành lang, trong tay nghịch bật lửa, chậm rãi hút thuốc, trông chẳng hề để tâm chuyện gì.
Tống Ngôn Húc từ nhà vệ sinh đi ra, vừa rửa tay vừa cười nói: “Anh Dã, nghe nói hai khu cuối tháng này có cuộc thi tranh luận đó, ôn tập ở toà nhà tư tưởng đối diện kia kìa, anh có muốn qua hóng hớt tí không?”
Biên Dã chẳng buồn liếc, nhàn nhạt đáp: “Không có hứng thú.”
“Đừng vậy mà anh Dã, em nghe nói hoa khôi khu Tây cũng qua đó rồi, đi với em xem thử nha?”
Biên Dã liếc cậu ta một cái, ánh mắt đảo qua rồi nhanh chóng thu về.
Tựa lưng vào tường, từ xa anh đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang bước vào toà nhà Tư Tưởng. Cô đi thẳng lưng, trông vừa ngoan ngoãn vừa kiêu hãnh.
“Anh Dã, chắc anh chưa từng gặp qua hoa khôi được khen là thanh thuần khu Tây đâu. Không đi cùng em ngắm thử hả, cứ coi như là đi hóng gió đi mà ?” Tống Ngôn Húc cười hì hì, bày ra bộ dáng đáng thương.
“Đi thôi.” Biên Dã giọng nhàn nhạt, dụi tắt điếu thuốc rồi xoay người đi trước.
Tống Ngôn Húc cười hề hề, làm động tác vái dài:
“Em đúng là fan trung thành nhất của anh Dã mà!”
“Đừng có mà lắm lời.” Biên Dã giơ tay gõ đầu cậu một cái.
Hai người tới muộn, trong tòa tư tưởng đã đông đủ học sinh đến ôn tập thi tranh luận, giáo viên cũng bắt đầu giảng.
Biên Dã vừa đẩy cửa bước vào, cả đám học sinh tò mò quay nhìn, vài cô gái mặt đã đỏ bừng, xôn xao bàn tán.
Giang Chi đang lật tài liệu, cũng bất giác ngẩng đầu nhìn lên…
Giang Chi hơi ngạc nhiên:
Cậu ấy cũng tham gia sao?
“Thầy ơi, em đến ngồi nghe ké thôi ạ.”
Biên Dã lười nhác cười một tiếng, nói xong chẳng thèm để ý đến ý kiến của thầy, thản nhiên đi thẳng tới cuối hàng ngồi.
Nhà anh thế lực lớn, ở trường ngang ngược như vậy mà đến hiệu trưởng cũng phải nể vài phần, đừng nói giáo viên thường. Nên thầy chỉ đành thuận theo:
“Nghe ké cũng được, nhưng đừng quấy rầy các bạn khác.”
Biên Dã chẳng thèm đáp, dựa lười biếng vào ghế.
“Được rồi được rồi, tất cả tập trung đi.”
Giáo viên huấn luyện nhắc nhở rồi tiếp tục giảng đề.
Dù vậy, vẫn có không ít nữ sinh lén lút ngoái nhìn Biên Dã.
Anh tuy nghịch ngợm, nhưng nhà giàu, ngoại hình lại đẹp, thêm cái kiểu phong thái bất cần đặc biệt ấy, đối với con gái tuổi này quả thực có sức hút khó cưỡng.
Tống Ngôn Húc nhìn thấy hoa khôi khu Tây, vừa lòng cảm thán:
“Không hổ là hoa khôi mới được bình chọn, nhìn còn đẹp hơn trên ảnh mấy lần, vừa trong sáng vừa ngọt ngào, đúng là đỉnh của chóp!”
Hoa khôi khu Tây kín đáo liếc nhìn Biên Dã, cậu thiếu niên kia đang cụp mắt, bộ dáng hờ hững, buồn chán nghịch chiếc bậc lửa trong tay. Chạm phải ánh nhìn của Tống Ngôn Húc cô ta vội vàng cúi đầu, giả bộ e lệ thu ánh mắt lại.
Tống Ngôn Húc thì thầm đầy vẻ hóng chuyện:
“Cô ấy lén nhìn anh tận mấy lần rồi, chắc chắn có ý với anh rồi đấy!”
“Biến đi”
Biên Dã chẳng buồn liếc hoa khôi lấy một cái, lười biếng nâng mi mắt, vừa hay trông thấy Giang Chi đang quay lưng về phía mình, cầm tập tài liệu giảng bài cho nam sinh ngồi cạnh .
Từ góc nhìn này, anh có thể thấy rõ góc mặt của cô. Dù cô đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt lộ ra lại trong veo sáng rỡ, khi cười cong cong như vầng trăng no, dịu dàng đến lạ.
Biên Dã xoay chiếc bậc lửa trong tay, “tách” một tiếng, ngọn lửa xanh lam phụt lên trong nháy mắt.
Nhiệt tình giúp đỡ như vậy, sao không đi làm từ thiện luôn đi, làm học sinh làm gì cho phí sức?
“ Ê anh Dã, cái cô Giang gì gì đó cũng ở đây nè, thật là có duyên ghê ha.”
Tống Ngôn Húc giống như vừa phát hiện ra châu lục mới, hí hửng báo cáo với Biên Dã.
Nếu như nói cậu ta nhìn hoa khôi khu Tây chỉ đơn giản vì nhan sắc, thì đối với cô gái này, lại mang cho cậu ta một cảm giác khó nói, như vừa lạnh nhạt vừa gây chú ý.
Một cô gái tốt như thế, vậy mà lại thích anh Dã… đúng là đáng tiếc.
“Không biết đang nói gì, mà sao nhìn hai người họ ngọt ngào dữ vậy trời. Đây gọi là cái gì ta? À đúng rồi, thì ra đây chính là cảm giác giữa học bá với học bá chăng?”
Tống Ngôn Húc xoa cằm, cảm khái đầy hào hứng.
“Cậu lắm mồm thật đấy.”
Biên Dã dập tắt bật lửa, tiện tay nhét đại vào túi, móc ra bao thuốc rồi mới sực nhớ đây là phòng học, bèn đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Tống Ngôn Húc ngơ ngác hỏi với theo:
“Ơ….anh Dã anh đi dâu vậy?!”
Nghe tiếng động, Giang Chi theo phản xạ quay đầu lại, thấy chỗ ngồi cuối lớp đã trống không, cô khẽ thở dài trong lòng, lại biến mất nữa rồi.
Lúc này Biên Dã đang đứng ở đầu hành lang, hai tay chống lên lan can, làn khói trắng mờ lượn lờ từ môi anh phả ra, vẻ mặt dửng dưng, không nói rõ là cảm xúc gì.
“Anh hút gì mà dữ vậy?”
Tống Ngôn Húc thò tay vào túi anh, lôi ra một điếu thuốc rồi chăm lửa:
“Lúc nãy còn ngồi nghe chăm chú lắm mà, sao tự nhiên anh ra đây vậy, còn không thèm nói một tiếng nữa chứ.”
Biên Dã phủi tàn thuốc, giọng lười biếng:
“Cậu mà còn lảm nhảm nữa, tôi tiễn cậu đi đấy.”
“Được rồi…”
Tống Ngôn Húc lập tức câm nín.
Buổi ôn tập kết thúc sớm, Giang Chi thu dọn sách vở, lẫn vào dòng người đi ra ngoài.
Không ngờ vừa ra đến cửa, cô lại nhìn thấy Biên Dã vẫn đứng tựa ở hành lang.
Cô khựng lại một chút, trong mắt ánh lên chút bất ngờ — anh ấy vẫn chưa đi sao.
Lúc này hoa khôi khu Tây dưới sự cổ vũ của bạn bè, nhẹ nhàng bước tới trước mặt Biên Dã, mỉm cười đầy tự tin:
“Cậu học lớp 11-1 khu Đông đúng không ạ? Mình là Phó Thi Như học lớp 11-7 ở khu Tây. Chúng ta có thể kết bạn với nhau không ?”
Cô ta rất tự tin vào nhan sắc của mình, trong ánh mắt ánh lên vẻ đầy mong chờ.
Tống Ngôn Húc nhướng mày, trêu chọc:
“Ôi chà, mỹ nhân chủ động ghê luôn ha.”
Biên Dã dập tắt điếu thuốc, khoé mắt thoáng thấy Giang Chi đang đi tới, liền hơi cong môi, giọng vẫn nhàn nhạt như chẳng có gì:
“Cô biết tôi à?”
Phó Thi Như mỉm cười tự nhiên:
“Danh tiếng của cậu chủ nhà họ Biên, không ai là không biết.”
“Thích tôi à?”
Biên Dã ném đầu tàn thuốc vào thùng rác, giọng trầm khàn mang theo vẻ lười biếng mà từ tính đầy mê hoặc.
Mặt Phó Thi Như khẽ ửng đỏ, nhưng vẫn thẳng thắn gật đầu:
“Ừm.”
Tống Ngôn Húc đứng bên cạnh âm thầm tán thưởng ở trong lòng, công nhận hoa khôi khu Tây gan lớn thật đấy.
Biên Dã khẽ cười, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó đoán:
“Được thôi, cùng chơi đùa một chút cũng không tệ.”
Mắt Phó Thi Như lập tức sáng rỡ, cố kìm nén sự phấn khích, giả vờ bình tĩnh đáp:
“Được thôi.”
Đúng lúc ấy, Giang Chi bước tới nghe được câu này, không kìm được nhíu mày.
Dù cô không có thiện cảm với Phạm Tĩnh Nghi, nhưng đã là người yêu thì nên có tí trách nhiệm. Đây gọi là cái gì? Bắt cá hai tay à?
Thành tích có thể kém, nhưng làm người thì không thể như thế.
Biên Dã bắt gặp ánh mắt phức tạp của Giang Chi đang dừng trên người mình, anh bậc cười khẽ, giọng giễu cợ.
“Ngẩn người rồi à?”
Giang Chi liếc nhìn Phó Thi Như, tay vô thức vò nhẹ vạt áo. Lời định nói đã lên đến môi, cuối cùng vẫn nuốt ngược về.
Thôi bỏ đi, cứ giữ thể diện cho anh trước đã. Dù sao đây cũng là nơi đông người.
Biên Dã lười nhác nhướng mày nhìn Giang Chi.
Cô cắn môi, ngẩng đầu hỏi:
“Tôi muốn biết thử thách tiếp theo là gì.”
Biên Dã như cười như không, khẽ hất cằm, bước lên hai bước, ánh mắt khóa chặc vào đôi mắt long lanh của cô, Giang Chi cảm nhận rõ luồng áp lực từ anh.
“Còn phải xem tâm trạng tôi đã.”
Nói xong, anh quay người rời đi, Phó Thi Như cũng sải bước đi theo.
Khi rẽ xuống cầu thang, Phó Thi Như ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt chất chứa đầy ẩn ý khó đoán.
Rời khỏi tầng đó, nét cười trên mặt Biên Dã tan biến trong chớp mắt, anh gỡ luôn chiếc áo khoác ngoài bị Phó Thi Như níu lấy, ném thẳng cho Tống Ngôn Húc.
Phó Thi Như nghĩ rằng anh bị con nhỏ xấu xí kia làm ảnh hưởng đến tâm trạng, liền nhẹ giọng an ủi:
“Biên thiếu đừng để bụng, học sinh trường Thánh Gia ai mà không biết cậu. Còn cô gái lúc nãy… chắc chỉ vì hoàn cảnh khó khăn nên muốn bám víu lấy cậu một chút thôi.”
Biên Dã khẽ cau mày.
“Con gái mà, ai chẳng mơ có một bạch mã hoàng tử tới cứu mình.”
Thấy anh không phản ứng, Phó Thi Như tưởng mình đoán đúng, dịu dàng cười:
“Nếu cô ấy là em gái em, em nhất định sẽ khuyên cô ấy chăm chỉ học tập, đừng mơ mộng hão huyền.”
Biên Dã bất chợt dừng bước, quay đầu nhìn cô ta, cười khẩy một tiếng:
“Vậy còn cô thì sao?”
Phó Thi Như ngơ ngác không hiểu anh đang nói gì, chỉ thấy anh đột ngột nhìn mình chằm chằm, gương mặt cô ta đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
Giọng Biên Dã lạnh như băng, ánh mắt tràn đầy châm biếm:
“Cô lấy gì ra mà cho rằng tôi nhất định sẽ để mắt tới cô?”