Biên Dã nhìn dáng vẻ như sắp đi ra pháp trường của cô, khẽ bật cười, quay đầu liếc nhìn đám người kia:
“Ai dẫn người nào tới thì tự chịu trách nhiệm, tôi cho các cậu một phút.”
Tống Ngôn Húc nhướng mày, định thử vận may.
“Anh nói đó nha, đừng trách em không khách sáo nha!” Dứt lời, anh ta vặn ga, phóng xe vọt đi, bụi đất tung mù mịt.
Trương Khắc thấy thế, hoảng hốt kêu lên hai tiếng:
“Chạy nhanh vậy làm gì, vội đi đầu thai à!”
Nói xong thì quay đầu nhìn Phạm Tĩnh Nghi, lòng không nỡ nhưng vẫn cắn răng nhảy lên xe.
Tiếng động cơ vang rền, đám người kia nhanh chóng lao vút đi.
“Bắt lấy!”
Một chiếc mũ bảo hiểm bay tới trước mặt, suýt nữa Giang Chi không bắt kịp. Cô vội vàng đội lên, loay hoay một lúc mới gài được dây. Vừa ngồi lên yên sau, tiếng động cơ đã rầm rú vang dội.
Chỉ một giây sau, Biên Dã vặn ga, “vù” một tiếng, xe phóng vụt đi.
Giang Chi sợ đến nỗi hồn vía lên mây, chẳng kịp suy nghĩ gì tay đã bám chặt lấy áo khoác da của anh.
Cây cối ven đường lùi nhanh về phía sau, gió lạnh luồng qua nón bảo hiểm thổi tạt vào mặt, tim cô đập loạn xạ.
Biên Dã ghì người xuống, ánh mắt khóa chặt vào chiếc xe phía trước, lông mày cau lại, tay siết chặt tay ga, tăng tốc vượt lên.
Tiếng gió gào bên tai, Giang Chi hoảng đến mức nhắm tịt mắt, ôm chặt anh đến mức tay run lên.
Cảm giác của cô như bị phóng đại đến cực điểm.
Cô thấy người mình lúc nghiêng trái, lúc nghiêng phải, như thể chỉ cần lỏng tay một chút là sẽ bị hất văng đi.
Tiếng động cơ gầm rú, vang đến chói tai, nhưng chỉ trong chốc lát, họ đã bỏ xa mấy chiếc xe kia.
Qua một khúc cua, Biên Dã phanh gấp, chiếc xe trượt một vòng rồi dừng lại.
Giang Chi không kịp chuẩn bị, suýt nữa đập đầu vào lưng anh, đầu óc choáng váng, trống rỗng.
Biên Dã vặn khóa tắt máy, dáng ngồi lười nhác dựa vào xe, như thể chuyện vừa rồi chẳng đáng để bận tâm. Với anh, chạy mô-tô chỉ để tìm cảm giác mạnh. Nếu có ba anh ở đây, anh cũng dám không chớp mắt mà lao thẳng qua.
Biên Dã chống chân xuống đất, Giang Chi vẫn ngồi chết lặng sau lưng anh.
Anh quay lại liếc cô, giọng mang chút giễu cợt:
“Không phải nói không sợ sao?”
Anh lôi một điếu thuốc từ túi áo, bật lửa, đốm lửa lập lòe sáng trong màn đêm, khói xanh lượn lờ quanh gương mặt lạnh nhạt.
Giữa tiếng tim đập thình thịch vang dội trong lồng ngực, Giang Chi dần mở mắt, tai vẫn ù đi vì sợ, hồn vía như bay mất.
Cô buông tay khỏi áo khoác anh, chân run lẩy bẩy bước xuống xe, đứng không vững, nhưng vẫn cố cứng giọng đáp:
“Không sợ.”
Biên Dã nghiêng người dựa lên mô-tô, nhả ra một vòng khói trắng, nhìn cô, hừ lạnh một tiếng.
Mạnh miệng.
Giang Chi tháo mũ bảo hiểm đặt lên yên sau, anh liếc nhìn cô, phát hiện gương mặt cô trắng bệch, gần như không còn chút máu nào, giống như con thỏ con vừa bị hoảng sợ, đôi mắt đỏ hoe khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Biên Dã hơi nhíu mày.
Anh còn chưa kịp nói gì, cô đã chạy thẳng ra một gốc cây ven đường, khom người thở dốc, không kiềm được nôn khan.
Lát sau, Tống Ngôn Húc và đám bạn cũng từ từ chạy tới, mấy chiếc mô tô còn trượt bánh một đoạn mới dừng hẳn.
Nhìn thấy Giang Chi đang khom người thở dốc bên gốc cây, Tống Ngôn Húc quay sang Biên Dã, giọng nửa đùa nửa thật:
“Anh Dã, anh đúng là ghê thật. Vì thắng mà ngay cả mạng sống của em gái người ta anh cũng không màng.’’
Tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn.
Biên Dã dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt lười nhác mà lạnh lẽo, liếc qua cậu ta:
"Cậu muốn thương hoa tiếc ngọc thì tự đi mà làm, đừng ở đây lải nhải.”
Tống Ngôn Húc móc ra một chai nước suối, bước tới đưa cho Giang Chi:
“Em gái, uống miếng nước cho đỡ khát nè.”
Giang Chi nửa tựa vào gốc cây, mặt trắng bệch như giấy.
“Cảm ơn.” Giọng cô khàn khàn, nhẹ nhàng nhận lấy chai nước, mở nắp uống một ngụm.
Cô vừa tháo khẩu trang xuống, vết sẹo trên mặt lộ rõ ra. Tống Ngôn Húc lại chẳng thấy có gì ghê gớm.
Cô gái này khí chất dịu dàng, ngoan ngoãn, chỉ tiếc là khuôn mặt không được hoàn hảo.
Cậu ta liếc nhìn Biên Dã đang đứng xa xa, không kìm được khuyên cô:
“Em gái à, em thích anh Dã đến thế sao?”
“Dạ? Khụ khụ…”
Giang Chi chậm nữa nhịp mới hiểu lời nói của cậu ta, nhất thời bị sặc nước, ho đỏ cả mặt:
“Em không…”
“Không đáng đâu em gái à, anh Dã không phải là người để em bận tâm đâu.” Tống Ngôn Húc không đợi cô nói hết, đã nói thêm vừa nói vừa như anh trai dạy dỗ:
“Cái cô gái kia chắc em vẫn còn nhớ chứ?”
Giang Chi ho xong, cảm giác dễ chịu hơn chút. Cô theo ánh mắt Tống Ngôn Húc nhìn về phía đám đông, thấy Phạm Tĩnh Nghi liền khẽ gật đầu.
Cô còn nhớ rõ người đó — bạn gái cũ của Biên Dã.
“Mặc dù anh không ưa cô ta, nhưng em biết cô ta theo đuổi anh Dã bao lâu chưa, hơn một năm rồi đó.”
Cậu ta khẽ hừ một tiếng, nói tiếp:
“Nhưng có ích gì đâu. Theo đuổi cả năm trời, cùng lắm cũng chỉ khiến anh Dã để mắt hơn mấy cô khác được dăm ba hôm. Cuối cùng cũng đâu giữ được lòng ảnh.”
Giang Chi cúi thấp mắt, nghĩ thầm: Phạm Tĩnh Nghi còn kiên trì được cả năm, biết đâu mình cũng có thể. Chỉ cần cô cố gắng, có lẽ Biên Dã cũng sẽ không bài xích việc học tập đến như vậy.
Tống Ngôn Húc vốn định khuyên thêm mấy câu, nhưng thấy ánh mắt Giang Chi trong veo, lấp lánh, chẳng hề bị dọa sợ mà ngược lại còn ánh lên tia hy vọng, anh ta hơi sững lại, cảm thấy khó hiểu.
Cậu ta nghĩ thầm: Anh Dã đúng là đẹp trai thật, nhưng đến mức này thì… có hơi quá rồi đó….nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:
“Anh Dã cho em uống bùa mê thuốc lú gì à?”
Giang Chi nghe vậy khẽ lắc đầu:
“Đâu có đâu ạ.”
“Không có hả …?” Tống Ngôn Húc nghẹn lời, không tiện nói thẳng đành nói vòng vo an ủi cô:
“Kỳ thật trừ cái mặt ra, anh Dã cũng chẳng có gì đặc biệt đâu, có đáng để em si mê đến vậy không…”
Giang Chi nhẹ giọng cười, lông mày cong cong, giọng mềm mại:
“Vâng ạ. Cảm ơn anh nha.”
Tống Ngôn Húc trơ mắt nhìn cô gái nhỏ vừa bị hành hạ đến đỏ cả mắt, vậy mà vừa ho xong đã quay đầu đi tìm Biên Dã. Cậu ta ngẩn ra, trong lòng bỗng thấy khó hiểu:
Ủa?
Ý cậu ta vừa nói có phải vậy đâu…..
Chiếc mô tô của Biên Dã đã dừng sát mép bờ vực.
Mấy người gan nhỏ chỉ dám dừng ở khoảng đất bằng phẳng phía sau.
Phạm Tĩnh An định bước lên bắt chuyện, nhưng nhìn thấy sắc mặt Biên Dã lạnh nhạt, ánh mắt âm trầm, cô ta khựng lại không dám bước tiếp.
Ngay lúc đó, Giang Chi đã lặng lẽ bước lên trước cô ta một bước.
Biên Dã nghịch bật lửa trong tay, thấy Giang Chi đi lại, chỉ hơi nhướng mày.
Giang Chi ngập ngừng hỏi:
“Thế coi như qua cửa rồi đúng không ạ?”
Cô vẫn còn hơi khó chịu, nhưng so với khi nãy đã đỡ hơn, chân cũng không còn run như lúc đầu, chỉ là đầu óc vẫn hơi choáng váng.
Biên Dã cười nhạt, nhét bật lửa vào túi, lười biếng nói:
“Vừa mới bắt đầu thôi, gấp cái gì?”
Giang Chi cũng không giận, mỉm cười dịu dàng:
“Vâng ạ.” Miễn là bắt đầu suôn sẻ, quá trình có hơi dài một chút cũng không sao
Biên Dã cười lạnh một tiếng, thật mẹ nó, giả dối giống y như bà Lý.
Giống như dù anh có nói cái gì cô cũng sẽ ngoan ngoãn đồng ý không hề phản kháng lại.
Tống Ngôn Húc và Trương Khắc đi tới:
“Anh Dã, thắng rồi thì phải khao đó nha!”
Biên Dã gật đầu, không từ chối:
“Tùy các cậu chọn đi.”
“Vậy bọn em sẽ chọn cái đắt nhất đó nha!”
Mọi người cười ầm lên, bàn tính xem lát nữa sẽ ăn gì.
Biên Dã đội lại mũ bảo hiểm, để lộ hàng lông mày đậm nét đầy ngông nghênh, ngũ quan sắc sảo, môi mỏng nhếch nhẹ:
“Đi thôi.”
Một tiếng hô vang, đám người kia lục đục khởi động mô-tô, tiếng động cơ ầm ầm vang vọng núi rừng, rầm rộ xuống núi.
“Biên——”
Giang Chi vừa cất tiếng gọi, Biên Dã đã phóng xe vọt qua bên người cô, không hề ngoái đầu, chẳng buồn để ý cô sống chết ra sao.
Chỉ trong chớp mắt, anh đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Giang Chi đứng ngây ra, thấy lòng hơi hoang mang.
Sao tự nhiên anh lại không vui nữa? Lẽ nào cô đã nói gì sai sao?
Tống Ngôn Húc tụt lại phía sau, ngoái đầu thấy Biên Dã đã quay lại gần nhóm, nhìn vào yên sau trống trơn thì sững người:
“Trời đất, anh Dã, anh bỏ em gái người ta ở lại đó hả?”
Biên Dã nhướng mày, lười nhác liếc cậu ta một cái:
“Có vấn đề gì sao?”
Tống Ngôn Húc:
“?”
Dĩ nhiên là có vấn đề rồi!
Giữa đêm hôm khuya khoắt, lại còn ở lưng chừng núi, để một cô gái nhỏ ở đây một mình, lỡ cô ấy không tìm được đường xuống thì sao?
Anh Dã của cậu đúng là… mẹ nó không phải người mà!
Giang Chi đứng nguyên tại chỗ, lúc này mới hiểu ra tình cảnh của mình, đành im lặng theo hướng bọn họ vừa đi mà xuống núi.
Giờ có nói gì cũng vô ích, biết cãi lý với mấy người đó thế nào được.
Chỉ vài phút sau, lại có tiếng xe vang lên trên đường núi.
Cô cẩn thận quay lại nhìn, qua kính xe thấy người lái là quản gia, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghĩ nhanh, vừa lên xe liền nhẹ giọng hỏi:
“Có phải anh ấy nhờ chú đến đón cháu không ạ?”
Dù gì ngoài Biên Dã ra, cũng chẳng ai biết cô ở đây cả.
“Ừ.” Quản gia khẽ đáp, nhớ lại lúc nhận được cuộc gọi của Biên Dã, giọng cậu chủ lúc đó rất là khó chịu:
“Nếu không đến đón cô ấy, thì để cô tự sinh tự diệt luôn trên núi Hạc Gia đi.”
Không rõ hai đứa trẻ này rốt cuộc làm sao nữa. Nháo tới mức này, quản gia xót ruột, chỉ đành nhẹ nhàng an ủi:
“Cậu chủ thật ra vẫn rất quan tâm cháu, cháu đừng giận nó.”
Giang Chi gật đầu, cô đâu có gì để oán giận. Báo ân vốn đã chẳng dễ dàng gì rồi, lại còn gặp phải một kẻ như Biên Dã.
Về đến nhà, Giang Chi hắt hơi liên tục mấy cái. Quản gia lo cô bị lạnh trên núi, vội nấu cho cô một bát canh gừng.
Hơi nóng bốc lên, cô cầm bát nhấp được vài ngụm đã thấy cay nồng đến khó uống, gừng cho nhiều quá, cổ họng cay xè.
“Vị hơi gắt thật, nhưng tốt cho cháu, cố uống thêm chút nữa đi .”
Giang Chi ngoan ngoãn gật đầu, né hơi nóng, nhấp từng ngụm một.
Lúc hơi thở dần ổn định lại, cô siết chặt bát trong tay, hỏi ra điều bấy lâu nay giấu trong lòng:
“Chú Quan… sao anh Dã và chú Biên lại thành ra như thế này vậy ạ?”
Chú Quan trầm ngâm một lúc, khẽ thở dài:
“Chuyện này kể ra thì dài lắm…”
“Nhà họ Biên và nhà họ Lý vốn là liên hôn gia tộc. Bà chủ khi mới vừa được gả sang đây thì không có tí sức sống nào. Lúc đầu bà ấy không khóc không nháo nhưng cũng không cười, ông chủ có thời gian rảnh liền sẽ ở cạnh bên bà chủ, lâu dần bà cũng vui vẻ hơn. Lúc đó nhìn vào, ai cũng mừng cho họ.”
“Sau này khi cậu chủ ra đời, trong nhà càng thêm hài hòa ấm áp hơn, nhưng tất cả lại dừng lại vào năm cậu chủ sáu tuổi, mùa hè năm đó…”
Giọng quản gia chậm lại, mang theo tiếc nuối:
“Hôm ấy là sinh nhật cậu chủ, bà chủ dẫn cậu đi tìm ông chủ. Lúc đi thì còn bình thường, lúc về đã không còn như trước nữa. Từ đó, bà chủ ôm tâm sự nặng nề, tuy chẳng nói gì, nhưng nhìn vào là biết, hai người đã xa mặt cách lòng rồi.”
“Họ cãi nhau hay sao ạ?” Giang Chi khẽ hỏi.
Chú Quan lắc đầu, giọng bình thản:
“Còn quan trọng gì nữa đâu. Từ sau hôm đó, ông chủ rất ít khi về nhà, bà chủ cũng không khóc không than, nhưng uống thuốc ngủ rất nhiều, người cũng gầy rộc đi. Do mất ngủ nặng dẫn đến vấn đề tinh thần, từng hai lần suýt chút nữa hại chết cậu chủ.”
Giang Chi giật mình, mở to mắt, nhất thời lặng người.
Ở bên dì Lý nửa năm nay, bà lúc nào cũng dịu dàng hiền hòa với cô, thật khó tưởng tượng cảnh bà ấy từng suýt bóp chết Biên Dã.
Chú Quan chậm rãi kể tiếp:
“Từ khi ông bà chủ xảy ra mâu thuẫn, không ai còn để ý quan tâm tới cậu chủ nữa. Hồi đó, cậu chủ ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, về nhà muốn tìm bà chủ, ai ngờ bà chủ lại lên cơn bệnh, xô cậu ấy ngã xuống cầu thang, bị thương nặng lắm. Lúc nằm viện, trong nhà chỉ có lão phu nhân đến trong nôm cậu ấy.”
Nói đến đây, giọng chú khàn hẳn, nghẹn lại rồi mới nói tiếp:
“Cũng từ đó, cậu chủ mới thành ra như bây giờ, hờ hững lạnh lùng, xa cách với tất cả.”
Giang Chi nghe đến đây, lòng dạ ngổn ngang.
Nghe thôi đã thấy nặng nề, huống chi Biên Dã phải trải qua những chuyện như vậy.
Giang Chi ngập ngừng, khẽ hỏi:
“Vậy… anh ấy và chú Biên cứ định như vậy cả đời sao ạ?”
Chú Quan thở dài, cười chua xót:
“Cháu còn nhỏ, đừng nghĩ nhiều. Có những chuyện, đợi lớn rồi cháu sẽ tự hiểu. Có thứ đã cắm rễ sâu quá, gỡ ra cũng chẳng dễ dàng đâu.”
Giang Chi cụp mắt, lòng nặng trĩu.
Uống hết bát canh gừng, cô khẽ cụp mắt, đặt bát xuống, ôm cặp sách lên lầu.
Cô mở khóa túi, nhìn thấy hai phong thư bên trong liền khựng lại.
Một phong thư gửi cho Biên Dã, trên bìa viết hai chữ “Tiểu Dã”, nét chữ mềm mại thanh thoát, như mang theo gió xuân.
Cô gần như có thể hình dung ra cảnh dì Lý ngồi trước bàn, dịu dàng viết từng chữ, mang theo yêu thương và luyến tiếc dành cho Biên Dã, lặng lẽ rời khỏi thế gian này.
Rốt cuộc đã trải qua những gì mà cuối cùng dì ấy lại chọn cái chết để buông bỏ tất cả chứ?
Giang Chi khẽ vuốt phong thư, cẩn thận cất vào ngăn kéo.
Lá thư này, cô nhất định sẽ tìm thời điểm thích hợp để đưa cho Biên Dã, để anh thật sự đọc nó, chứ không phải vứt đi như rác.
Trước khi tốt nghiệp, cô sẽ cố gắng khiến anh chấp nhận sự tồn tại của mình.
Kỳ nghỉ trôi qua nhanh chóng. Trời vừa sáng, Giang Chi đã dậy sớm để đến trường.
Trên đường vào lớp, cô cảm nhận ánh mắt khác lạ xung quanh, còn có tiếng thì thầm, nhưng giọng quá nhỏ, cô không nghe rõ.
Vừa ngồi xuống ghế, ánh mắt Trì Niệm đã dán chặt vào cô, đầy tò mò.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Chi nhìn quanh rồi sờ mặt mình, khó hiểu hỏi:
“Trên mặt mình dính gì sao?”
Trì Niệm lắc đầu, vẻ mặt như thẩm vấn:
“Cậu thành thật khai đi, cuối tuần rồi cậu đi đâu?”
Giang Chi cụp mắt suy nghĩ rồi đáp:
“Tớ tới nhà bà ăn cơm.”
Trì Niệm hừ nhẹ, không vui:
“Với mình mà cậu còn không nói thật hả? Giờ bên ngoài người ta đồn ầm cả lên rồi!”
Cô nàng liếc quanh lớp, kéo Giang Chi lại gần, hạ giọng:
“Giờ mọi người đồn cậu thích Biên Dã, cuối tuần còn lén đến nhà cậu ấy, sau đó theo lên cả núi Hạc Gia nữa kìa!”