Ẩn Giấu

Chương 4: Muốn Anh Ấy Chấp Nhận

Trước Sau

break

Con chó becgie thở hổn hển đầy kích động, gần như không thể khống chế nổi. Không biết là do Biên Dã phản ứng quá nhanh hay do bị nó bất ngờ lao tới, suýt chút nữa anh cũng loạng choạng không đứng vững.

“Đại Hắc, ngồi xuống!”

Biên Dã chau mày, giọng lạnh lùng quát, đồng thời giơ tay đẩy con chó ra.

Ánh mắt Đại Hắc bùng lên vẻ háo hức, cái đuôi vẫy loạn như gió cuốn, miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng ánh nhìn vẫn gắt gao khóa chặt Giang Chi, thè lưỡi ra thở gấp, như chỉ chực chờ lao tới bất cứ lúc nào.

Giang Chi bị dọa đến nỗi giật bắn mình, vội thu tay lại, mặt đỏ bừng, lí nhí xin lỗi:

“Xin… xin lỗi ạ …”

Bà cụ “chậc” một tiếng, vội gọi Dì Phùng:

“Không phải bảo cô giữ chặt nó rồi sao? Sao tự dưng lại để nó xông ra? Mau kéo Đại Hắc về chuồng, đừng để nó dọa người ta.”

Dì Phùng cũng thấy lạ, vừa kéo dây dắt vừa lẩm bẩm:

“Bình thường nó đâu có kích động như vậy đâu…”

Dì ra sức kéo mà Đại Hắc vẫn không chịu nhúc nhích.

Biên Dã liếc nhìn Giang Chi, giọng trầm thấp mang chút nghi ngờ:

“Cô có mang theo thứ gì lạ không?”

Giang Chi căng thẳng lắc đầu:

“Không… không có gì cả…”

Đại Hắc lại muốn lao lên, nhưng bị Dì Phùng ghì chặt, bên khóe miệng lấp lánh giọt nước trong suốt nhỏ giọt xuống nền.

“Mở túi ra thử xem.”

Mọi ánh mắt dồn về phía Giang Chi. Cô lúng túng kéo khóa túi, vừa mở vừa nhỏ giọng giải thích:

“Trong này toàn sách với bút, dụng cụ học tập thôi…”

Chưa nói hết câu, tay cô bỗng khựng lại.

Ngay ở mép sách, kẹp một món đồ được bọc bằng giấy da bò.

Giang Chi thoáng sững người, chợt nhớ ra đó là gì, gương mặt trắng bệch lập tức đỏ ửng. Cô còn chưa kịp đưa tay lấy, thì một bàn tay mạnh mẽ đã nhanh hơn, vượt qua tầm mắt cô, chuẩn xác cầm lấy món đồ đó.

Giấy gói còn chưa mở, Đại Hắc đã thèm đến mức nước miếng nhỏ giọt, hào hứng nhảy tới nhảy lui, đuôi vẫy loạn cả lên.

Biên Dã thuận tay mở ra, bên trong đúng là một cái đùi gà rán.

Giang Chi chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Đây là đồ mà chị bạn cùng phòng trước khi đi học đã lén nhét vào túi cô, cô nào ngờ lại khiến Đại Hắc phát cuồng như vậy.

“Cô còn cần không?” Biên Dã cúi đầu nhìn cô, giọng thấp trầm, khóe môi hơi cong, ánh mắt ẩn ý trêu chọc.

Mặt Giang Chi lại càng đỏ hơn, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Không… không cần đâu, cho Đại Hắc ăn đi ạ.”

Bàn tay đang nắm chặt quai túi cũng toát mồ hôi.

Đại Hắc như nghe hiểu, vui sướng sủa lên một tiếng.

Biên Dã xé đùi gà thành từng miếng nhỏ, rồi mới đưa cho Đại Hắc:

“Ăn đi.”

Đại Hắc ngoạm lấy, vừa nhai vừa vẫy đuôi khoái chí, ánh mắt còn lén liếc về phía Dì Phùng, như muốn khoe chiến tích.

 Biên Dã đi ngang qua cô, khi gần tới cửa, giọng  lười nhác của anh vang lên :

“Nhìn thì ngoan ngoãn vậy thôi, tay cũng không yếu đâu.”

Giang Chi lập tức hiểu anh đang ám chỉ chuyện cô vừa giật mạnh túi khi bị mở ra, tai đỏ bừng như máu, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Bữa tối chuẩn bị rất phong phú, món nào món nấy trong vô cùng hấp dẫn. Giang Chi ăn từng miếng nhỏ, cả bữa chỉ lặng lẽ nghe Biên Dã và bà cụ trò chuyện, thỉnh thoảng nghe được câu gì thú vị, cô cũng không nhịn được mà cong môi cười.

Từ sau khi dì Lý rời đi, đây là lần đầu tiên cô thấy lòng mình được thả lỏng.

Ăn xong, bà cụ vui vẻ sai Biên Dã giúp Dì Phùng thu dọn bếp núc, còn bà thì kéo Giang Chi lên lầu.

Thực ra giữa cô và bà cụ chẳng thể gọi là thân thiết. Dù hôm nay bà đối xử với cô rất nhiệt tình, hiền hậu, nhưng trong lòng Giang Chi vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, không thể hoàn toàn thoải mái được.

“Ngồi đi.”

Bà cụ dịu dàng vẫy tay gọi cô.

“Trước khi mất, con bé Lý có đến gặp bà một lần. Nó nói người nó lo lắng nhất, không yên tâm nhất chính là tiểu Dã.”

Vừa nói, bà vừa mở ngăn kéo, lấy ra hai phong thư, đưa cho Giang Chi:

“Một phong là số tiền nó dành dụm cho cháu, mong cháu chăm chỉ học hành. Phong còn lại là bức thư nó viết cho Tiểu Dã, nhưng cuối cùng nó lại không đủ dũng khí giao cho thằng bé trước khi mất.”

Giang Chi thoáng sững người, không biết phải nói gì.

“Tiểu Dã với mẹ nó có những khúc mắc chưa gỡ được. Nếu bà đưa thư cho nó, chưa chắc nó đã chịu đọc.”

Bà cụ thở dài, nét mặt thoáng chút buồn đau:

“Nó hận mẹ nó, cũng hận cả cha nó… Đứa nhỏ này rất đáng thương , vì Tiểu Lý mà nó chịu biết bao nhiêu là thiệt thòi.”

Nói đến đây, giọng bà cụ nghẹn lại. Giang Chi nghe mà thấy chua xót, lòng nặng trĩu, chẳng biết nên an ủi thế nào.

“Số tiền Tiểu Lý để lại, cháu cất đi. Còn bức thư này, cháu và Tiểu Dã cùng tuổi, bà nhìn ra được cháu là đứa trẻ ngoan. Đợi đến khi nào Tiểu Dã không còn bốc đồng như bây giờ nữa, hãy đưa bức thư này cho nó.”

Giang Chi gật đầu, khẽ đáp:

“Vâng ạ …”

“Nếu sau này gặp chuyện gì khó khăn, cứ tìm đến bà, bà nhất định sẽ giúp cháu.”

Bà cụ nắm tay cô, vỗ vỗ nhẹ nhàng, ánh mắt hiền hòa nhìn cô đầy yêu thương.

Giang Chi nghẹn lời, theo tay bà cụ cất đồ vào túi sách.

Vừa bước ra khỏi phòng sách, dưới nhà đã vang lên tiếng quát giận dữ như sấm nổ:

“Thằng con bất hiếu! Mày định chọc tức chết bố mày hả?!”

Tiếng quát trầm đục, vang dội khiến Giang Chi giật mình đứng khựng trên bậc thang, không dám đi xuống, chỉ dám len lén nhìn.

Biên Dã lười nhác ngồi dựa vào sofa, chân dài gác hờ lên tay vịn, trên mặt mang nụ cười hờ hững đầy châm chọc, ánh mắt chẳng buồn liếc cha mình.

“Nếu tôi muốn chết, ông cản cũng cản không nổi đâu.”

Ông Biên tức đến mức nghiến răng, hai tay chống nạnh, đi tới đi lui giữa phòng khách:

“Tao cho mày đi học không phải để mày cả ngày lông bông lêu lổng! Nếu không muốn học, thì đến công ty mà làm việc!”

Biên Dã cười nhạt, giọng lười biếng:

“Không sợ tôi làm sập luôn công ty của ông à?”

Ông Biên nhíu chặt mày, đi tới đi lui giữa phòng khách, giọng đầy giận dữ:

“Không muốn học cũng chẳng chịu tới công ty, rốt cuộc mày định làm gì? Không nhờ bố chống lưng, mày nghĩ mày được sống sung sướng như giờ à?!”

Biên Dã từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững trên mặt, nhưng lúc này thần sắc dửng dưng ấy dần biến mất, ánh mắt lạnh như băng:

“Ông không đủ tư cách quản tôi.”

“ Ở lại đây cho ông quản chắc ? Tôi không rảnh ”

Giọng Biên Dã lạnh lẽo, tay cầm chìa khóa xe, sải bước ra ngoài.

Ông Biên tức đến dậm chân:

“Ai cho phép mày đi?! Quay lại đây cho tao!”

Biên Dã không thèm ngoái đầu, bước thẳng ra cửa.

Giang Chi vội vàng chạy xuống theo.

Bà cụ nãy giờ im lặng, đến khi Biên Dã rời đi mới liếc ông Biên:

“Ai bảo anh chọc nó giận? Tôi khó khăn lắm mới khiến nó chịu ăn một bữa cơm tử tế, anh không thể để yên cho tôi chút à?”

Ông Biên thở dài, giọng mềm hơn:

“Mẹ, sao mẹ lúc nào cũng bênh nó? Mẹ không thấy nó càng ngày càng bướng bỉnh à? Cả ngày lang thang với đám bạn chẳng ra gì, có khác gì tụi đâu đường xo chợ đâu”

Bà cụ cau mày:

“Anh còn nói được à? Nếu không phải tại anh với tiểu Lý… tiểu Dã thành ra thế này chắc? Anh vừa lòng khi thấy nó như vậy phải không?”

Nghe nhắc tới vợ, cơn giận của ông Biên như bị dập tắt, cổ họng nghẹn lại, nửa ngày không nói được câu gì.

Đêm khuya gió mát, lúc Giang Chi chạy theo ra ngoài, chiếc xe đỏ đã phóng vụt qua trước mặt cô, nhanh như gió thoảng, thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.

Nghĩ ông Biên vẫn còn ở trong nhà cũ, cô cũng không quay lại nữa mà từ từ đi ra cổng lớn. Chỗ này yên tĩnh, đi xa một chút sẽ tới bến xe buýt.

Nhưng vừa ra đến cổng, cô đã sững người.

Chiếc xe đỏ vẫn đậu cách đó không xa.

Anh chưa đi sao?

Tiếng còi xe vang lên mấy lần, Giang Chi nghe ra sự mất kiên nhẫn trong đó, vội vàng chạy tới.

“Lên xe.”

Biên Dã liếc cô một cái, giọng lạnh nhạt.

Giang Chi ngoan ngoãn kéo cửa xe phía sau.

“Cô tưởng tôi là tài xế của cô chắc?”

Anh nhíu mày, giọng không mấy dễ chịu.

Anh giữ chặt tay nắm cửa, không cho cô ngồi ghế sau, rõ ràng là muốn cô ngồi ghế phụ.

Giang Chi ngập ngừng hai giây, rồi rụt rè kéo cửa ghế phụ.

“Cảm ơn ạ.”

Giọng cô nhẹ hẫng như lông vũ, dịu dàng đến mức khiến người ta khó lòng nổi giận.

Biên Dã liếc cô một cái, đạp ga phóng đi.

Dọc đường, Giang Chi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến khi nhận ra con đường này không phải hướng về trung tâm thành phố mà ngày càng vắng vẻ, cô mới không nhịn được khẽ hỏi:

“Chúng ta đi đâu vậy ạ?”

Con đường vắng tanh, xung quanh chỉ toàn bóng tối, xa xa là dáng núi lờ mờ hiện ra.

“Không phải cô bảo tôi cho cô một cơ hội sao?”

Giọng Biên Dã lạnh nhạt, “Sợ rồi thì xuống xe.”

Giang Chi chỉ ngập ngừng một thoáng, rồi lắc đầu:

“Không xuống.”

Nếu không thể khiến anh thật lòng tiếp nhận mình, dù có đưa bao nhiêu tài liệu quan trọng, thì trong mắt anh cũng chỉ là rác rưỡi.

Biên Dã bật cười khẽ, nụ cười như trêu chọc, lại như chẳng buồn để tâm:

“Gan cũng lớn đấy.”

Chưa đầy mười lăm phút sau, xe dừng dưới chân núi Hạc Gia.

Trên núi chỉ lác đác vài ánh đèn đường, xung quanh núi non trùng điệp, sương mù lảng vảng, gió thổi qua lạnh buốt khiến Giang Chi bất giác rùng mình.

Không xa có một đám người đang tụ tập, có người cười nói, có người im lặng, bên cạnh đậu mấy chiếc xe thể thao bóng loáng.

Biên Dã đi trước, dáng người cao thẳng, khoác áo da đen, cả người toát ra khí chất lạnh lùng khó lại gần.

Trong đám đông, Tống Ngôn Húc thấy Biên Dã thì cười, nhét chìa khóa xe vào tay anh:

“Sao rồi, anh Biên? Tốc độ bọn em không tệ chứ? Anh chỉ cần gọi một cú là bọn em có mặt liền!”

Biên Dã nhận chìa khóa, ánh mắt lơ đãng lướt qua Phạm Tĩnh Nghi đang đứng bên cạnh, nhướng mày hỏi:

“Cô ta là cậu gọi tới à?”

Tống Ngôn Húc vội vàng xua tay:

“Không phải em gọi đâu, là Trương Khắc lôi tới, không liên quan gì đến em hết!”

Trương Khắc –kẻ vẫn hay lẩn quẩn trong đám này bị điểm tên thì chỉ biết cười gượng:

 “Trùng hợp thôi ạ, bọn em đang ngồi uống với nhau, nên tiện thể kéo qua luôn.”

Phạm Tĩnh Nghi  cười ngọt ngào, vội giải thích:

“Em chưa từng ngồi mô tô, nghe nói anh Biên có kỹ thuật rất giỏi nên muốn đến xem thử, anh không giận chứ ạ?”

Biên Dã chẳng buồn để tâm, nhàn nhạt đáp:

“Tùy.”

Tống Ngôn Húc nổi cả da gà, quay qua định lườm Phạm Tĩnh Nghi, nhưng vừa quay lại đã thấy Giang Chi đứng cạnh Biên Dã, liền cười nói:

“Ôi chao,đây không phải là em gái của anh Biên sao ?”

Giang Chi hơi cong mắt cười, nhẹ gật đầu.

Tống Ngôn Húc ngớ người nhìn Biên Dã:

“Anh mang cô ấy tới à?”

Biên Dã lười trả lời, chỉ khẽ “ừ”.

Tất cả ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía Giang Chi.

Trương Khắc cũng nhíu mày nhìn đồng bọn, thầm nhủ: từ bao giờ gu của anh Biên lại biến thành như vậy? Không lẽ anh ấy thực sự thích cô bé ngố ngố này chứ?

Biên Dã chẳng thèm để tâm đến ánh nhìn khác lạ của mọi người, anh cầm chìa khóa xe, sải chân dài bước lên mô tô, động tác gọn gàng, dứt khoát.

“Luật cũ, đứa nào tới đỉnh sau cùng bao chi phí cả kỳ.”

Anh đội mũ bảo hiểm, giọng nói thản nhiên.

Tống Ngôn Húc trố mắt, nuốt nước bọt. Bọn họ không thiếu tiền, có người bao càng tốt, nhưng nhìn sang Giang Chi thì lại chột dạ:

“Anh Biên, lần này để bọn em thắng một lần đi mà, từ trước tới giờ đám này có đứa nào thắng nổi anh đâu…”

Biên Dã liếc cậu ta:

“Lắm lời. Đua không?”

“Đua, đua chứ!”

Tống Ngôn Húc leo lên xe, quay đầu liếc Giang Chi vẫn đứng yên tại chỗ, hạ giọng nhắc Biên Dã:

“Không lẽ để cô em gái của anh đứng đây ngây ngốc vậy sao?”

Giang Chi vẫn bình tĩnh đứng đợi, ánh mắt chỉ dõi theo Biên Dã.

Phạm Tĩnh Nghi thấy vậy thì không cam lòng, cười ngọt ngào bước tới:

“Anh Biên, em còn chưa ngồi mô tô bao giờ, anh cho em trải nghiệm thử nhé?”

Ánh mắt Biên Dã quét qua người cô ta rồi dừng lại trên người Giang Chi:

“Lại đây.”

Nụ cười trên mặt Phạm Tĩnh Nghi cứng đờ, nhưng vẫn cố bước thêm một bước, giọng nũng nịu:

“Anh Biên, em đi với anh nhé? Đừng nói là anh lo em sẽ sợ nha? Để em đi cùng đi…”

Giang Chi lúc này đã hiểu rõ, anh gọi mình tới chính là để cô thấy khó mà lui. Thế nhưng cô chẳng hề lùi bước.

“Em không sợ.”

Cô bước tới bên Biên Dã, đôi mắt màu hổ phách trong veo ngước nhìn anh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc