Ẩn Giấu

Chương 3: Trao Đổi

Trước Sau

break

Trong mấy ngày lo liệu hậu sự cho bà Lý, bầu không khí trong nhà họ Biên luôn trầm lắng, nặng nề. Ngoại trừ buổi tối đưa Giang Chi đến bệnh viện ra, Biên Dã không quay về lần nào nữa, mãi đến khi bà Lý hạ táng, anh cũng không xuất hiện. Buồn cười nhất là ông Biên suốt ngày gọi cho anh cả chục cuộc điện thoại. Lúc bà Lý còn sống thì chẳng thèm quan tâm, chết rồi lại làm bộ làm tịch, chẳng trách nhà họ Biên nổi tiếng là nhà từ thiện của Túc Thành.

Hôm nay trời vừa sáng, Biên Dã đã kéo mấy người bạn ra sân bóng xã bực. Anh ném một cú ném ba điểm chuẩn xác, Tống Ngôn Húc không nhịn được oán trách: “Không phải chứ anh Dã, anh định dồn tụi này vào chổ chết à? Tranh cũng tranh không lại, ném cũng ném không bằng anh, giờ anh định chọi banh vào mặt tụi em cho hả giận luôn hả?”

“Lắm lời.”

Biên Dã tiện tay túm vạt áo lau mồ hôi trên trán,mái tóc đã sớm ướt đẫm, trong vừa lười nhát vừa lạnh lùng: “Chơi tiếp.”

Trong lòng Tống Ngôn Húc rên rỉ, từ hôm dì Lý mất, Biên Dã như biến thành con người khác, ngày nào cũng như muốn tự dày vò mình mới chịu được. Anh thì tinh thần vẫn dồi dào phấn chấn, nhưng bọn Tống Ngôn Húc đánh được vài trận đã cảm thấy chịu hết nổi rồi.

Biên Dã mà đã lên tiếng, thì ai dám từ chối chứ. Chỉ tội nghiệp cho anh ta thôi.

Mới vừa dừng lại uống ngụm nước, tiếng điện thoại quen thuộc lại vang lên. Biên Dã hơi nhíu mày, lần này là ai gọi nữa đây? Đã mấy hôm không gọi rồi, sao giờ lại bắt đầu gọi nữa?

Nhìn thấy sắc mặt Biên Dã trầm xuống trong nháy mắt, Tống Ngôn Húc vốn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
 

Biên Dã không quan tâm, muốn tiếp tục chơi bóng. Nhưng tiếng chuông cứ vang lên không ngớt, anh bực mình chuẩn bị tắt máy, thì phát hiện là bà nội gọi chứ không phải ông Biên.

Anh tiện tay ném bóng cho Tống Ngôn Húc, ngồi xuống bậc thang, vừa bắt máy vừa vặn nắp chai nước khoáng.

“Bà nội ạ.” Anh chống tay vào đầu gối, dáng vẻ lười biếng.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói hiền từ: “Tiểu Dã à, con lâu rồi không về nhà cũ thăm bà nội. Bà nội nhớ con, nên mới gọi cho con nè.”

Biên Dã uống vài ngụm nước khoáng, hạ giọng, cười khẽ:

“Là ông ấy bảo bà gọi cho cháu à?”

Bà nội lập tức phủ nhận:

“Bà là bà nội của cháu, ông ta còn dám chỉ huy bà sao? Tiểu Dã à, bà nhớ cháu thì có gì sai? Bà già rồi, cũng không biết còn sống được bao lâu nữa…”

Bà nội ho khan trong điện thoại, Biên Dã nhíu mày, nhẹ giọng:

“Bà đừng nói lung tung. Hôm nay cháu qua ăn cơm với bà.”

Bà nội lập tức vui vẻ:

“Vậy thì tốt quá, bà bảo thím Phùng làm thêm vài món cháu thích ăn. Con nhớ đưa cả cô bé họ Giang đó đến nhé, thêm người thêm vui, bà cũng thích con bé đó.”

Biên Dã không đồng ý:

“Nếu bà muốn gặp cô ấy, lần sau để cô ấy qua một mình đi, cháu không quen đi chung với cô ấy.”

Bà nội đổi giọng buồn bã, thở dài:

“Ôi, già rồi vô dụng rồi, ngay cả người mình muốn gặp cũng không gặp được, chi bằng chết sớm còn hơn…”

Biên Dã không đành lòng nghe tiếp đành nhẫn nhịn nói:

“Cháu dẫn về là được rồi chứ gì.”

Bà nội vui mừng:

“Bà biết cháu thương bà nhất mà, bà đợi các cháu ở nhà nha.”

Bà nội nói xong liền cúp máy.

Tâm trạng Biên Dã chẳng tốt nổi, nghĩ đến mấy hôm trước vừa mắng cô một trận, giờ lại chủ động đi tìm cô, anh tự thấy mình như bị bệnh vậy.

Suy nghĩ một hồi, Biên Dã gọi vào điện thoại bàn ở nhà. Người bắt máy là quản gia, Biên Dã không kiên nhẫn, nói đơn giản dặn dò vài câu, cuối cùng nhấn mạnh:

“Bảo cô ấy chuẩn bị, đừng làm bà nội thất vọng.”

Ngay trước khi cúp máy, quản gia vội từ chối:

“Lão phu nhân đã dặn dò rồi, thiếu gia ngày tự đưa con bé qua vẫn tốt hơn. Lát nữa chú phải ra ngoài, trong nhà không còn ai đưa con bé đi, nếu để con bé tự đi, lão phu nhân chắc chắn sẽ không, chú cũng khó ăn nói lắm.”

“Nên chuyện này vẫn là thiếu gia đích thân làm thì hơn ạ.”

Nói xong liền cúp điện thoại, bên tai Biên Dã chỉ còn vang lên tiếng tút dài.

Anh nhíu mày sâu hơn, tay nắm chặt điện thoại, phiền muộn.

Tống Ngôn Húc từ xa chạy đến, lau mồ hôi trên mặt, trêu ghẹo:

“Sao thế, ai chọc Biên thiếu gia của chúng ta không vui thế?”

Dù không nghe rõ ai gọi đến, nhưng cậu ta đoán chắc không phải là ông Biên.

Biên Dã liếc cậu một cái, vẫy tay giải tán cả nhóm:

“Hôm nay nghỉ.”

Tống Ngôn Húc lập tức thấy nhẹ nhõm, cả người thoải mái hẳn ra:

“Vậy đi làm vài ly không?”

“Không.” Biên Dã đứng dậy, cầm áo khoác bước đi trước, vừa đi vừa nghĩ:

“Học sinh khu tây tan học chưa?”

Tống Ngôn Húc ngẩn người:

“Chắc tan học rồi, sao tự nhiên anh hỏi chuyện này vậy?”

Biên Dã bực bội, lười giải thích, chỉ lẩm bẩm vài tiếng rồi đi luôn.

Hôm nay là thứ Sáu, những học sinh ở ký túc xá đều về nhà. Vừa tan học, đám học sinh khu tây như chim sổ lồng, chen nhau ra khỏi cổng trường.

Giang Chi tuy ở gần nhà Biên Dã, nhưng đi lại đều bằng xe buýt. Một là Biên Dã không muốn để người ta đồn thổi, hai là cô cũng không muốn làm phiền nhà họ Biên, càng không muốn để xảy ra chuyện gì gây tranh cãi.

Thu dọn sách vở xong, Giang Chi cùng bạn cùng bàn là Trì Niệm đi ra cổng trường.

Mấy hôm nay không gặp Biên Dã, Giang Chi cũng chẳng biết nên đi đâu để tìm anh, nên đành gác chuyện học hành sang một bên, cũng không tự làm khó mình nữa.

“Chi Chi à, lát nữa tụi mình ghé tiệm đồ ngọt trước cổng trường nha,nghe nói có món mới ngon lắm, tớ muốn ăn thử!”

Tri Niệm là một cô nàng mũm mĩm, mặt tròn má phúng phính, cười lên trông rất phúc hậu.

Giang Chi dịu dàng cười:

“Ừm, được đó.”

Khi cô mới chuyển đến đây ở với dì Lý, nhiều bạn trong lớp vì chán ghét gương mặt bị tổn thương của cô mà không muốn thân thiết, chỉ có Tri Niệm là không để bụng, đối xử với cô rất tốt. Đây là sự ấm áp hiếm hoi mà Giang Chi có được trong bao năm qua.

“Ăn xong tụi mình ra hiệu sách gần đó xem có tạp chí nào hay không nha, kỳ trước tớ đọc bộ truyện tiên hiệp trong đó hay quá trời luôn, mà tiếc là đang ra dở chừng…”

Tri Niệm nói gì, Giang Chi đều gật đầu hưởng ứng. Hai cô bạn vừa đi vừa cười nói, chẳng hề để ý đến chiếc xe thể thao đỏ đang dừng ở cổng trường.

Chiếc xe đó nhìn rất nổi bậc, chỉ cần không phải kiểu chỉ lo học không để ý xung quanh thì ai cũng biết đó là xe của Biên Dã.

Tống Ngôn Húc ngồi ghế phụ, đang chờ Giang Chi quay sang nhìn họ như bao người khác, ai dè cô lại chẳng thèm liếc mắt lấy một lần.

Phải biết là khi Biên Dã vừa đỗ xe ở đây, đám nữ sinh khu tây đã nhìn không chớp mắt rồi.

Biên Dã lười nhác tựa vào ghế lái, cúi đầu chơi game, vẻ mặt không mấy quan tâm.

Tống Ngôn Húc cũng chẳng hiểu sao Biên Dã lại đột nhiên muốn tìm cô bé này, nhưng nghe Biên Dã nhắc, anh ta ngước lên thì thấy người sắp đi qua luôn rồi, vội gọi mấy tiếng:

“Em gái!”

Giang Chi ngạc nhiên quay lại.

Tống Ngôn Húc kích động ra mặt:

“Em gái, qua đây! Biên ca dẫn em đi hóng gió!”

“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?” Biên Dã ngẩng đầu khỏi điện thoại, gương mặt chẳng có biểu cảm dư thừa.

Tống Ngôn Húc cười gượng:

“Em lỡ miệng thôi, anh đừng để ý nha.”

Rồi quay đầu gọi Giang Chi:

“Lên xe đi em gái, chờ em cả buổi rồi nè!”

Tri Niệm không quen Biên Dã, khẽ kéo Giang Chi hỏi nhỏ:

“Chi Chi, người này là ai thế? Còn đeo khuyên tai nữa, nhìn là biết chẳng phải người tốt lành gì.”

Giang Chi bị cô hỏi, nhớ lại lần trước đến Kim Đình tìm Biên Dã, bên cạnh anh ta cũng có những gương mặt kiểu như thế này.

Nếu không có chuyện gì Biên Dã không thể nào vô cớ đến tìm cô được. Giang Chi nhìn Tri Niệm áy náy:

“Hôm nay chắc mình không đi với cậu được rồi, lần sau mình bù cho cậu nhé?”

Tri Niệm vừa ngạc nhiên vừa hoang mang:

“Cậu thật sự quen anh ta à?”

Giang Chi  không tiện giải thích nhiều, chỉ gật đầu:

“Cậu về trước đi nha, đi đường cẩn thận.”

Đợi Tri Niệm đi xa, Giang Chi mới đi qua, liếc thấy Biên Dã vẫn cúi đầu chơi game, mặt không biểu cảm, trông chẳng giống tự nguyện đến tìm cô.

Cô không hỏi gì nhiều, ngoan ngoãn lên xe.

Tống Ngôn Húc không nén được sự tò mò. Tuy cô bé này bịt kín mít, đeo tai nghe, nhưng nhìn kỹ rất sạch sẽ, không lòe loẹt, cũng rất ngoan ngoãn.

Biên Dã đón người xong thì cất điện thoại, không quan tâm game còn đang chơi dở, liền đạp ga rời đi.

Anh lái nhanh, Giang Chi ngồi sau không chịu được phải nắm chặt lấy tay vịn.

Tống Ngôn Húc tò mò quay đầu hỏi:

“Em gái, em tên là gì?”

Vì xe chạy quá nhanh mà mặt cô hơi tái, nhưng vẫn lễ phép trả lời:

“Giang Chi ạ”

Tống Ngôn Húc cười:

“Tên hay đấy, nhà em ở đâu?”

Giang Chi cười gượng, liếc nhìn Biên Dã, chỉ thấy anh lạnh lùng, lông mày hơi nhíu lại, vừa nhìn đã thấy khó gần:

“Em… ở gần đây thôi.”

Tống Ngôn Húc vẫn chưa thôi hỏi:

“Gần là ở đâu cơ? Anh đâu nhớ quanh đây có khu nào như thế, chẳng lẽ anh chưa nghe qua?”

Giang Chi lúng túng, siết chặt tay không biết trả lời sao.

Biên Dã liếc Tống Ngôn Húc:

“Đừng phiền tao lái xe.”

Tống Ngôn Húc ngậm miệng, trong xe lập tức yên lặng. Giang Chi  âm thầm thở phào.

Sau khi Tống Ngôn Húc xuống xe trong xe chỉ còn có hai người, Giang Chi đành phải chuyển sự chú ý:

“Mình… đi gặp bà nội hả anh?”

Đợi đèn đỏ, Biên Dã liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy cô dù đeo khẩu trang nhưng vẫn lộ ra vẻ tái nhợt, như không thoải mái.

Đèn xanh, anh giảm ga:

“Bà nội muốn gặp cô.”

Bà nội? Giang Chi hơi sửng lại.Ấn tượng của cô về bà cụ nhà họ Biên không sâu đậm lắm. Bà cụ thường sống ở biệt thự cũ, số lần cô gặp bà ấy không quá năm đầu ngón tay. Nghe nói khi còn trẻ bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, dù bây giờ lúc nào cũng mỉm cười hiền từ, nhưng trên người vẫn toát ra khí chất trầm tĩnh, khiến cô không dám đến gần.

Không giống cô, bà cụ là người quan trọng trong lòng Biên Dã

“Vâng…” Giang Chi không biết phải nói gì, đành khẽ gật đầu đồng ý.

Trên đường đến biệt thự cũ, tốc độ xe chạy ổn định, Giang Chi cũng không còn căng thẳng như lúc trước.

Tâm trạng cô đã tốt lên không ít.

Trước khi bước vào cổng lớn, cô nghe Biên Dã dặn dò: “Bà nội lớn tuổi rồi, cô nói gì thì cứ thuận theo bà.”

Giang Chi quay đầu nhìn anh. Anh lái xe bằng một tay, dáng vẻ hờ hững, trong mắt không có chút ấm áp nào, như thể giữa họ có một khoảng cách vô hình, chẳng hề mang theo cảm xúc gì khác.

Cô đương nhiên sẽ không nói bừa, nhưng…

“Được.” Giang Chi có chút căng thẳng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Nhưng tôi muốn đổi lấy một điều kiện.”

Biên Dã hình như đã đoán trước được, giọng điệu hờ hững: “Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”

Cô không dám mong đợi gì nhiều, nhưng cũng muốn thử một lần.

Giang Chi cụp mắt, giọng dịu nhẹ: “Có trao đổi mới có thành ý.”

Biên Dã nhướng mày liếc cô gái nhỏ qua gương chiếu hậu, khóe môi cong lên lười nhác: “Được thôi, cho cô một cơ hội.”

Cô không ngờ anh sẽ đồng ý, hơi ngẩn người rồi nhanh chóng ngước mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh sáng rỡ: “Thật sao?”

“Đừng vội vui mừng sớm quá.” Anh hừ khẽ, giọng trầm thấp.

Giang Chi không kìm được vui trong lòng. Chỉ cần anh bằng lòng cho cô một cơ hội, vậy là đủ rồi, cô nhất định sẽ tìm được điểm đột phá.

Vừa bước vào biệt thự, từ xa cô đã nhìn thấy bà cụ đứng bên ngoài cửa phòng khách.

Bà mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, trên cổ đeo một chuỗi vòng ngọc trai, gương mặt toát lên vẻ phúc hậu, tinh thần sáng láng.

Lần cuối cùng cô gặp bà là hôm đám tang dì Lý, khi ấy bà cụ chỉ lặng lẽ lau nước mắt, sờ lên túi áo như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Trong lòng Giang Chi có chút chột dạ, cô không rõ vì sao bà cụ lại đột nhiên muốn gặp mình.

Xuống xe, cô lặng lẽ đi sau lưng Biên Dã.

“Bà nội, mấy hôm không gặp bà đẹp lại ra đấy, chắc người ở thành phố S lại sắp xếp thành hàng dài đòi theo đuổi bà rồi.”

Biên Dã nhàn nhã bước lên, nở nụ cười nửa đùa nửa thật.

“Cái thằng nhóc này!” Bà cụ cười, vỗ nhẹ vào tay anh, miệng trách yêu, ánh mắt đầy dịu dàng:

“Nói gì cũng không đứng đắn cả.”

“Chỉ mấy hôm thôi mà sao gầy thế này hả?”

Bà cụ chau mày, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh đầy xót xa.

Biên Dã nghiêng đầu tránh, giọng trêu chọc:

“Thêm vài hôm nữa, e là bà chỉ còn thấy một bộ xương  khô thôi.”

Bà cụ bật cười, gõ nhẹ lên cánh tay anh:

“Chỉ biết đùa là giỏi!”

Giang Chi đứng yên phía sau, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Thì ra anh cũng có những khoảnh khắc đời thường, gần gũi như thế.

“Chi Chi à, sao con đứng xa thế, mau lại cho bà xem nào.”

Bà cụ dịu dàng vẫy tay.

“Chào bà nội ạ.”

Giọng Giang Chi nhẹ nhàng mềm mại, nghe mà lòng ai cũng thấy ấm áp.

“Con ngoan, tối nay ở lại ăn cơm với bà và Tiểu Dã nhé. Bà tuổi đã cao rồi, một mình cô quạnh, mấy đứa nhỏ các con lại chẳng mấy khi đến thăm bà.”

Ánh mắt bà cụ dừng lại trên người cô, ánh nhìn tràn đầy yêu thương:

“Nếu con có chuyện gì ấm ức, cứ nói với bà, bà nhất định sẽ giúp con làm chủ.”

Giang Chi được yêu chiều mà bất ngờ, ngoan ngoãn gật đầu:

“Cháu cảm ơn bà ạ.”

“Người trong nhà sao còn khách sáo thế, nào, đi theo bà, cùng bà trò chuyện cho vui.”

Giang Chi mỉm cười ngọt ngào, mắt cong cong như trăng non.

Cô vừa định bước vào, bên tai chợt vang lên tiếng “gâu gâu”.

Chưa kịp định thần, giây sau, một con chó đen to lớn đã lao về phía cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô không rời.

Giang Chi mất nửa nhịp để phản ứng, chờ khi hoàn hồn thì con chó đã gần đến bên người cô.

“A!”

Cô sợ hãi kêu lên, đầu còn chưa kịp nghĩ gì, tay đã nhanh chóng kéo áo Biên Dã bên cạnh, vội đưa ra phía trước, dùng anh làm lá chắn.

Con chó há to miệng, hơi thở phả ra nóng rực, gần như ngay sát cô.

Biên Dã lạnh nhạt quát khẽ:

“Đại Hắc, ngồi xuống!”

Giọng anh vang lên rõ ràng, đầy uy lực.

Con chó khựng lại, lưỡi thè ra thở dốc, ánh mắt vẫn nóng bỏng nhìn Giang Chi, chiếc đuôi vẫy lia lịa như cánh quạt.

Biên Dã chau mày thu lại cánh tay chắn trước mặt cô, liếc nhìn:

“Sợ lắm à?”

Giang Chi đỏ bừng mặt, gấp gáp lùi lại một bước, ngượng ngùng cúi đầu:

“Xin lỗi ạ…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc