Ẩn Giấu

Chương 2: Hình Bóng Vội Vã Lao Vào Cơn Mưa Rào

Trước Sau

break

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong bệnh viện xộc thẳng vào mũi, đêm đã khuya mà nơi đây vẫn còn rất đông người.

Bác sĩ cấp cứu nhận ra Biên Dã, khẽ thở dài, giọng buồn bã an ủi:

“Biên thiếu, xin hãy nén đau lòng.”

Cơ mặt quanh hốc mắt Biên Dã khẽ giật, anh siết chặt bàn tay lạnh ngắt rồi đẩy cửa bước vào.

Đèn trong phòng bệnh sáng rực.

Bà Lý nằm im trên giường bệnh, dáng người mảnh khảnh, hơi thở mong manh như chỉ cần một làn gió nhẹ cũng đủ cuốn đi.

Xuất thân từ gia đình làm nghệ thuật, ngay cả khi cơ thể cắm đầy ống truyền, bà vẫn giữ được nét thanh nhã, như thể chỉ đang ngủ một giấc sâu, đang mơ một giấc mộng dịu dàng.

Biên Dã đã gặp bà Lý không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy bà yên lặng đến vậy — yên lặng đến mức khiến anh thấy xa lạ.

Anh đứng bên giường, ánh mắt dừng lại nơi cổ tay bà đã được băng bó bằng lớp vải trắng.

Phần cánh tay lộ ra ngoài gầy guộc đến xót xa.

Ngoài trời âm u nặng trĩu, mưa như trút đập vào ô cửa kính, để lại vô số vết nước loan lổ như mạng nhện giăng ngang.

Trong phòng bệnh, tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

Không biết đã đứng đó bao lâu, cảm giác như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng Biên Dã mới thoát khỏi trạng thái hóa đá.

“Lần này coi như bà đã thành công rồi… chúc mừng bà Lý nha.”

Biên Dã nhìn gương mặt tái nhợt của bà, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, như thể vừa xem xong một trận thi đấu mà kết quả người thắng cuộc lại khiến anh cảm thấy không cam lòng.

Tiếng mưa rơi ào ạt ngoài kia hòa cùng sự ẩm ướt quẩn quanh khiến cổ họng anh nghẹn lại.

Giọng nói vang lên giữa căn phòng lạnh lẽo, nghe trống rỗng đến vô hồn:

“Lần sau, mong bà may mắn hơn một chút. Lấy được người mình thích… đừng để bản thân thảm hại đến mức này nữa.”

Anh im lặng thêm một lúc, rồi xoay người bước ra ngoài, không để lại bất kỳ biểu cảm gì.

Cứ như thể người vừa nằm đó… chỉ là một người xa lạ chẳng chút liên quan đến anh.

Y tá đứng ngoài hành lang, lặng lẽ nhìn theo bóng người vừa khuất sau cánh cửa phòng bệnh, thầm kinh ngạc:

Mẹ ruột mất mà cậu ta vẫn bình tĩnh đến vậy, ánh mắt không hề ửng đỏ…

Xem ra tin đồn thiếu gia Biên không hòa thuận với cha mẹ quả thật không phải lời đồn suông.

Thật đáng thương cho Biên phu nhân, nuôi con suốt mấy chục năm, cuối cùng lại là đứa con vô tình như thế.

Nhưng nghĩ vậy thôi, cô y tá cũng không dám nhìn lâu.

Thấy Biên Dã rời đi, cô ta mới dám rón rén bước vào phòng bệnh, ánh mắt đầy dè dặt.

Cuối hành lang dài u ám, Giang Chi đã khóc từ lúc Biên Dã bước vào.

Đôi mắt đỏ ửng, lông mi còn vương nước, dáng người nhỏ nhắn đứng lặng lẽ một mình nơi góc khuất.

Thấy anh đi ra, không hề ngoảnh đầu lại tìm kiếm, cô lập tức bước theo sau.

Thiếu niên cao lớn, dáng người thẳng tắp, sải chân dài, bước đi không một chút do dự.

Chẳng mấy chốc đã bỏ lại Giang Chi phía sau, tiếng bước chân của anh dần xa.

Đột nhiên, anh dừng lại.

Giang Chi không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng anh, phát ra một tiếng “bộp” vang rõ giữa hành lang vắng.

Cô khẽ kêu lên, nước mắt còn đọng trên hàng mi run rẩy:

“Xin… xin lỗi…”

Biên Dã xoay người, ánh mắt lạnh đến thấu xương:

“Đừng theo tôi. Cô muốn đi đâu thì đi đi.”

Giọng anh trầm, cứng như lưỡi dao, sắc bén đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Giang Chi không dám nói thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, tay xoa nhẹ trán bị va đau, đợi anh đi xa mới rón rén bước theo sau.

Ngoài trời, mưa vẫn như trút nước.

Người không mang ô vội vã chạy vào sảnh bệnh viện trú mưa, áo quần ướt sũng, mặt mày khó chịu.

Biên Dã đứng một mình nơi bậc thềm, toàn thân mặc đồ đen, gương mặt u ám, ánh mắt lạnh như đá.

Anh đứng im như một pho tượng thần dữ giữa làn mưa xám xịt.

Người qua lại nhìn thấy anh đều theo bản năng tránh né, không ai dám lại gần.

Anh không để ý đến bất kỳ ai.

Thò tay vào túi áo tìm thuốc, nhưng trống không.

Ngọn lửa âm ỉ trong lòng như vừa bị châm ngòi, bất chợt bùng lên.

Bên cạnh có người bực dọc càm ràm vì trời mưa gấp, tiếng phàn nàn không dứt khiến anh càng thêm cau có.

Biên Dã cởi áo khoác ngoài, định bước đi thì khóe mắt khẽ giật.

Anh xoay người nhìn lại — Giang Chi đang rụt tay về, ánh mắt đầy chột dạ.

“Dự báo thời tiết nói chỉ là mưa rào thôi, chẳng mấy chốc sẽ tạnh. Anh… đợi thêm một chút đi.”

Giọng Giang Chi nhẹ như gió, khẽ khàng đến mức như sợ chỉ cần nói lớn tiếng hơn một tí cũng có thể chọc giận anh.

“Trời lạnh thế này, nếu anh dầm mưa sinh bệnh, dưới suối vàng… dì Lý biết được chắc sẽ đau lòng lắm.”

Biên Dã khẽ hừ một tiếng, lạnh đến buốt người:

“Cô nghĩ mình là gốc rễ của thiện lương chắc?”

Anh quay đầu, ánh mắt sâu đen, sắc bén như thể có thể nhìn xuyên thấu người khác:

“Nói thêm một câu nữa, đừng trách tôi thô lỗ. Còn đi theo nữa, tôi ném cô đi đấy.”

Giang Chi cắn chặt môi, tay nắm lấy vạt áo, ép bản thân nuốt xuống nỗi sợ.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm mở miệng:

“Dì Lý mong anh thay đổi… Tôi hứa sẽ thay bà ấy trông chừng anh.”

Lời cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, như thể một lời ủy thác thiêng liêng.

Nhưng tiếng mưa rơi ào ạt lại cuốn lời cô vào màn nước trắng xóa.

“ Thay đổi?”

Biên Dã cười khẩy, nụ cười chẳng mang chút ấm áp, chỉ toàn sự chế giễu:

“Tôi đồng ý chắc?”

Giang Chi im lặng.Cô không biết phải nói gì để thuyết phục anh.

Ân tình của dì Lý cả đời này cô cũng không trả hết.

Ngày đó, dì Lý nhận nuôi cô,dang tay giúp cô thoát khỏi những rắc rối không tên, chỉ vì thương xót một cô gái nhỏ nhút nhát.Cũng vì dì Lý mà cô chọn ở lại ký túc xá, sống kín đáo, tránh phiền phức.

Đến khi biết tin dì ấy tự sát… đã là chuyện một tuần sau.

Cô không kịp nhìn mặt lần cuối.

Lần này, cô lại đến muộn. Nhưng ít nhất, cô có thể làm gì đó cho dì ấy.

Dì Lý lúc còn sống chưa từng nhờ cô điều gì — chỉ một lần này thôi, cô không thể bỏ cuộc được.

Giang Chi ngẩng đầu, ánh mắt nâu ánh lên vẻ kiên định và chân thành.

Biên Dã cao hơn cô cả cái đầu, đứng ngay trước mặt như một con thú hoang ẩn nhẫn, khiến cô cảm thấy mình nhỏ bé đến mức không dám thở mạnh.

Anh nhìn cô, giọng nói lạnh tanh như gió mưa ngoài kia:“Sợ thì tránh xa tôi một chút.”Giọng anh không to, nhưng đủ sức khiến người khác rùng mình.

Giang Chi khựng lại, không nhúc nhích.Mắt vẫn dõi theo anh, không hề chớp.

Đến khi bừng tỉnh, bóng anh đã lao vào màn mưa xối xả, áo đen dần bị nuốt trọn bởi sắc trời u ám.

Không sao đâu.Anh vẫn chịu dừng lại nghe cô nói, vẫn chịu để cô đi theo.Thế đã là quá đỗi bất ngờ rồi…

---

Sau khi Giang Chi vội vã trở lại trường, cô đã nộp đơn xin học trường bán trú. Có quá nhiều quy định khi sống trong khuôn viên trường, vì vậy cô không thể thường xuyên trông chừng Biên Dã được.

Khi cô trở về nhà họ Biên, trời đã tối.

Vừa bước vào nhà, Giang Chi liền nhìn thấy chìa khóa xe thể thao đặt ở lối vào, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Anh ấy đã về rồi sao?

Khi còn đang thắc mắc, tiếng bước chân từ cầu thang vọng xuống. Ngẩng đầu lên, cô thấy người quản gia từ trên lầu đi xuống. Gương mặt đã ngoài năm mươi của ông hằn sâu những nếp nhăn, trên tay là một tô mì nóng hổi.

Cảnh tượng ấy khiến cô có cảm giác như vừa bước vào một thế giới xa lạ.

Chú Quan là quản gia của nhà họ Biên. Theo lời dì Lý kể, ông đã cùng dì Lý đến nhà họ Biên vào ngày cưới. Từng ấy năm, ông luôn tận tụy quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà, tính tình cẩn thận, trung thực và đáng tin cậy.

Ông giống một người thân hơn là một quản gia.

Trong số những người ngoài, chú Quan là người thứ hai thật lòng đối xử tốt với cô sau dì Lý.

Kiếp trước, vì sống trong ký túc xá nên cô rất ít khi về. Sau khi dì Lý qua đời, cô lại càng ít lui tới nhà họ Biên. Lần ấy, khi định tranh thủ kỳ nghỉ đại học để về thăm chú Quan, cô nhận được tin ông bị ngã gãy xương, chẳng bao lâu sau thì mất.

Cảm giác lúc ấy thật khó diễn tả. Giống như—

Những người đối xử chân thành với cô đều lần lượt rời đi.

Sống mũi cay xè, Giang Chi cố kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt ngay trước mặt ông.

Dì Lý không còn nữa, cô không thể khóc trước mặt chú Quan. Cô sợ điều đó sẽ khiến ông buồn.

Thấy cô đứng ở cửa, chú Quan thoáng ngạc nhiên:

“Chi Chi hôm nay về sớm vậy? Không phải đang đi học sao?”

Giang Chi lắc đầu, vừa đeo cặp vừa đi vào phòng khách:

“Cháu xin chuyển sang học bán trú rồi ạ. Sau này sẽ về nhà ở.”

“Ở nhà là tốt, ở nhà là tốt.” Chú Quan mỉm cười hiền hậu, nét mặt phúc hậu nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên chút mệt mỏi. “Phòng trên lầu ngày nào cũng được dọn dẹp, phu nhân từ lâu đã mong cháu quay về…”

Nói đến đây, ông bỗng khựng lại, vành mắt đỏ hoe, cố nặn ra một nụ cười rồi hỏi:

“Chi Chi chưa ăn gì phải không? Muốn ăn gì để chú nấu?”

Giang Chi hiểu chuyện, không nhắc đến dì Lý. Nhớ đến chìa khóa xe, cô nhìn lên lầu:

“Biên Dã về rồi ạ?”

Chú Quan gật đầu, giơ tô mì trong tay ra hiệu:

“Vừa về là nhốt mình trong phòng, không ăn không uống gì cả. Cậu Biên tính tình nóng nảy, lại cứng đầu, việc đã không muốn thì ép thế nào cũng chẳng chịu làm.”

Giang Chi đặt cặp xuống, bước đến nhận lấy tô mì trong tay ông:

“Không cần nấu cho cháu đâu, cháu ăn cái này là được rồi.”

Dù sao Biên Dã cũng không ăn, bỏ đi thì phí.

Cô ăn uống lúc nào cũng chậm rãi, từ tốn. Nuốt xong một miếng, cô mới khẽ hỏi:

“Chú Biên biết chuyện chưa ạ?”

Chú Quan hiểu cô đang nói đến chuyện gì, nhẹ nhàng thở dài:

“Gọi điện mãi mà không liên lạc được. Lần trước ông ấy bảo đi công tác, chắc vẫn chưa về. Tối chú sẽ thử gọi lại xem sao.”

Thật ra cuộc gọi đã được kết nối, nhưng người nghe máy không phải ông Biên mà là một phụ nữ. Cô ta nói ông Biên đang tắm, nếu có chuyện gì thì cứ nói với cô ta cũng được.

Chú Quan vốn rất giỏi nhớ giọng. Giọng nói đó ông từng nghe qua.... hôm đó ông đang làm việc ngoài sân, còn trong phòng là phu nhân đang đối mặt với người phụ nữ ấy.

Ông không dám đoán bừa, nhưng cũng khó mà ngăn mình không nghĩ ngợi. Dù sao thì, những chuyện như thế này ông cũng không thể nói với Giang Chi.

Cô không hỏi thêm gì, lặng lẽ ăn hết tô mì. Trở về phòng, cô ngồi ngẩn người trên chiếc giường màu hồng mềm mại. Căn phòng này mang phong cách rất nữ tính: giấy dán tường hồng nhạt điểm vàng, tranh treo đầy sắc ngọt, trong tủ kính bày đủ loại búp bê dễ thương, còn trên bàn là những mô hình nhỏ tinh xảo màu kem trắng.

Tất cả đều do một tay dì Lý chuẩn bị cho cô.

Cô còn nhớ rõ ngày dì Lý dắt cô về nhà, dịu dàng hỏi:

“Chi Chi có thích căn phòng này không?”

Sợ cô gặp ác mộng ban đêm, dì đã ở lại ngủ cùng, còn cố tìm đủ thứ mới mẻ để dỗ cô vui.

Dì từng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói:

“Chi Chi nhà mình vừa ngoan vừa xinh, sau này sẽ được nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn. Cho dù tương lai bị gia đình ép gả vì lợi ích giống như dì cũng không sao, chỉ cần còn sống là còn hy vọng.”

Cô thì đang từng bước thoát khỏi bóng tối, còn dì Lý lại vĩnh viễn ra đi.

Mắt cay xè, Giang Chi đưa tay dụi, khẽ thở dài, rồi cầm lấy cặp sách.

Tuần sau là kỳ thi tháng, cô còn phải giúp Biên Dã ôn lại kiến thức.

Kiếp trước, cô chưa từng để tâm đến chuyện học hành của Biên Dã, cũng không rõ anh học tới đâu,chỉ biết anh rất ghét học, thành tích thì vô cùng tệ.

May mà anh học ban xã hội, cô chỉ cần sắp xếp kiến thức theo mức độ khó dễ là được.

Thời gian gấp rút, đến khi cô hoàn thành thì đã quá nửa đêm. Mắt cay và mỏi, cô dụi mắt, đóng tập tài liệu lại rồi mang đi tìm Biên Dã.

Nếu anh đã ngủ, cô sẽ để tài liệu trước cửa phòng, sáng mai anh sẽ thấy.

Phòng Biên Dã nằm ở cuối hành lang, cách phòng cô khá xa. Đêm khuya tĩnh lặng, cả căn nhà chìm trong yên ắng, Giang Chi bước từng bước cẩn thận. Khi đến gần, cô thấy khe cửa phòng anh hắt ra ánh sáng, do dự định quay về.

Nếu có thể đưa tận tay, tiện thể cô sẽ dặn dò thêm vài điểm quan trọng. Nhưng nhớ đến tâm trạng tệ hại của anh hôm nay…

“Cô làm gì ở đây?”

Một giọng nói trầm lạnh bất ngờ vang lên từ phía sau, khiến cô giật thót.

Theo phản xạ, cô quay lại.Không biết cửa phòng tắm mở ra từ khi nào, hơi nước vẫn còn lượn lờ trong không khí. Biên Dã, cao gần mét tám, đang đứng trước cửa, tóc còn ướt sũng, từng giọt nước chảy dọc theo đường nét cơ thể. Trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, ánh mắt tối sầm, sắc mặt u ám.

Giang Chi cứng đờ cả người, vội dời mắt, chỉ dám nhìn chằm chằm tập tài liệu trong tay.

“Tuần sau thi tháng. Đây là phần trọng tâm, em đã đánh dấu rồi. Nếu có chỗ nào không hiểu thì…”

Còn chưa nói hết câu, tập tài liệu đã bị anh giật lấy.

Biên Dã cúi đầu liếc qua từng mục đều được đánh dấu bằng bút màu, nét chữ gọn gàng rõ ràng, nhìn qua đã biết là tốn không ít công sức. Nhưng liên quan gì đến anh?

“Gọi tôi ra chỉ vì mấy thứ này?” Anh nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô.

Nghĩ đến dáng vẻ giận dữ của anh trong bệnh viện hôm nay, cô ngoan ngoãn đáp:

“Vâng.”

Anh cười khẩy, hất tập tài liệu đi như thể vứt rác. Cả người anh toát lên vẻ ngạo mạn và dữ dội:

“Cô tưởng mình là mẹ tôi chắc?”

Đầu óc cô trống rỗng.

Biên Dã sải bước tiến lại gần, ánh mắt dữ dội như dằn mặt:

“Tôi mặc kệ cô thật lòng hay giả vờ, hay vốn chẳng có gì cả thì cũng chẳng liên quan đến tôi.”

Mi mắt cô khẽ run, cả người cứng đờ, không biết phản bác ra sao.

“Đừng phí công với tôi nữa.” Giọng anh châm chọc. “Cô thắng rồi, được chưa? Dỗ được bà ấy thích cô như vậy, chẳng phải cũng chỉ vì tiền sao? Bà ấy chết rồi, chắc cũng để lại cho cô không ít nhỉ? Chưa đủ sao? Giờ còn định moi gì từ tôi? Quyền lực hay địa vị?”

Đôi mắt anh sắc lạnh như băng:

“Bà ấy có thể mù, nhưng tôi thì không. Từ tôi, đừng mong moi được nửa xu. Biết điều thì tránh xa tôi ra. Nếu không… tôi khó chịu thì chuyện gì tôi cũng có thể làm.”

Cả người Giang Chi lạnh ngắt.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô. Cô đứng yên một lúc, rồi cúi người nhặt lại tập tài liệu, lặng lẽ quay về phòng.

Cô chưa bao giờ nghĩ, Biên Dã lại hận cô đến thế vì chuyện này.

Nhà họ Biên giàu thật, nhưng cô chưa từng mơ tưởng đến. Cô chỉ muốn học xong cấp ba, rồi thi đại học, tự kiếm tiền nuôi bản thân.

Kiếp trước cô chưa từng mơ tưởng, kiếp này lại càng không.

Được sống lại một lần, điều duy nhất cô mong là có thể sống yên ổn không như kiếp trước, chết thảm dưới tay một kẻ ác khi mới học năm hai đại học.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc