Ẩn Giấu

Chương 1: Gặp mặt lần cuối

Trước Sau

break

Đầu tháng Mười, sau một tuần oi bức kéo dài, thành phố Túc cuối cùng cũng có dấu hiệu dịu lại. Gió mát luồn qua những kẽ lá, khẽ lướt qua mái tóc mềm mại trên trán Giang Chi.

Thiếu nữ vóc dáng người mảnh khảnh, đôi mắt ngập tràn sự buồn bã.

Cô đứng trước cổng Kim Đình Hội Sở nguy nga lộng lẫy, lo lắng nhìn nhân viên tiếp tân đang trực, nghẹn ngào nói:

“Làm ơn cho tôi vào được không… Tôi chỉ vào một chút, hai phút thôi, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng cần tìm Biên Dã…”

Kim Đình là hội sở cao cấp, nơi đây không có nhân viên nào là không biết đến cái tên Biên Dã.

Anh ta – con trai độc nhất của nhà họ Biên, một trong ba gia tộc quyền lực nhất Túc thành, sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nhà họ Biên khởi nghiệp từ ngành dược, trải qua ba đời hưng thịnh, giàu có đến mức có thể sánh ngang một quốc gia nhỏ – lời này tuyệt đối không ngoa.

Tuy suốt ngày lui tới chốn xa hoa trụy lạc này, nhưng Biên Dã tiêu tiền rộng rãi, tiêu chuẩn cũng cao, đúng chuẩn “thần tài sống”.

“Cô bé à, không phải tôi không muốn giúp, nhưng chỗ này chỉ cho phép hội viên vào thôi. Nếu để cô vào, tôi bị trừ lương đó.” – Nhân viên tiếp tân mặt đầy khó xử, xua tay nói.

Giang Chi gấp đến mức bậc khóc, giọng cũng run lên:

“Vậy… anh có thể giúp tôi gọi điện cho anh ấy được không?”

Cô không hiểu vì sao mình rơi xuống từ tầng cao như vậy màkhông chết, lại còn quay về năm lớp 11.

Nhưng có một chuyện cô nhớ rõ — dì Lý, người nhận nuôi cô, sẽ tự sát vào ngày hôm nay.

Cô cuống cuồng chạy từ trường về nhà, vậy mà vẫn chậm một bước.

Người phụ nữ dịu dàng đoan trang ấy lặng lẽ nằm trên giường, đôi mắt vô hồn, ánh nhìn tản mác tan rã.

Máu đỏ tươi chảy dài từ cổ tay rạch sâu, nhỏ từng giọt xuống sàn, không một tiếng động.

Cô hoảng loạn tay chân luống cuống, vội vàng gọi 120, khóc đến nổi nấc không ra tiếng.

Vậy mà dì Lý lại quay sang dỗ dành cô, giọng nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng:

“Chi Chi, đừng khóc nữa. Dì rất vui. Dì đã chờ ngày này… rất lâu rất lâu rồi.”

Chi Chi là biệt danh thuở nhỏ của cô.

Dì Lý từng nói: gọi tên thân mật mới thấy gần gũi, mới như một gia đình thực sự.

Nhưng gia đình… thiếu đi một người thì sao còn trọn vẹn nữa chứ?

Giang Chi lắc đầu liên tục, nước mắt thi nhau rơi xuống như mưa.

Tại sao rõ ràng đã sống lại rồi, vậy mà cô vẫn không thể thay đổi số phận dì Lý phải chết?

Không được tiếp tân cho vào, cô chỉ có thể đứng ngoài cửahướng về tầng trên hô lên:

“Biên Dã!”

Trước khi đến đây, cô đã dùng máy bàn ở nhà, kể cả điện thoại của dì Lý gọi vào máy của Biên Dã – Nhưng không lần nào nghe máy cả.

Nhưng đây là lần cuối cùng rồi…

Cậu ấy nên gặp dì… dù chỉ một lần.

Kiếp trước, cậu ấy đã không thể gặp mặt dì lần cuối, vì chuyện đó mà cãi nhau to với chú Biên, náo loạn đến long trời lở đất.

Từ đó về sau, cha con họ gần như cắt đứt quan hệ, sống như người xa lạ.

Sau này, cô rời khỏi Túc Thành, chỉ nghe nói Biên Dã đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, sống cũng không mấy dễ dàng.

Nếu lần này cậu ấy có thể gặp mặt dì Lý lần cuối, liệu có thể thay đổi được số phận trong kiếp trước không?

Cô gọi không quá to, mà Kim Đình hội sở lại cách âm cực tốt. Nhưng rất đúng lúc, Phạm Tĩnh Nghi vừa hay xuống lấy đồ ở quầy lễ tân, tình cờ nghe thấy.

Cô ta trốn tiết, theo đám người của Biên Dã đến đây chơi.

Đang đứng chờ trong sảnh, Phạm Tĩnh Nghi thuận tay liếc ra ngoài.

Thiếu nữ ngoài cửa mặc đồng phục trường Tư thục Thánh Gia, người không cao, dáng người mảnh mai, gương mặt ngoan ngoãn, toát lên vẻ điển hình của học sinh ngoan.

Chiếc khẩu trang trắng nổi bật, vầng trán lấp ló dưới mái tóc mái rối nhẹ, đôi mắt màu hổ phách trong suốt, đầy vẻ ngây thơ vô hại.

Váy ngắn đến gối, để lộ đôi chân trắng trẻo thon dài, đến cả con gái như cô ta cũng phải liếc nhìn thêm lần nữa.

Đáy mắt Phạm Tĩnh Nghi thoáng lướt qua một tia ghen tỵ, rồi nhanh chóng thay bằng nụ cười giễu cợt.

Thì ra đây là con nhỏ vừa điếc vừa xấu nổi tiếng khắp trường Thánh Gia!

Nửa năm trước, lúc con nhỏ tật nguyền đó mới chuyển tới, từng bị người ta chơi khăm, giật khẩu trang xuống.

Khuôn mặt bên dưới đầy vết sẹo ghê rợn, xấu đến mức dọa người. Chuyện đó lan khắp trường chỉ trong một ngày.

Đã không còn gương mặt xinh đẹp, lại còn phải sống nhờ máy trợ thính, cho dù thân hình có đẹp cỡ nào đi nữa thì cũng chẳng ích gì – cuối cùng vẫn chỉ là trò cười cho người khác.

Dù học cùng trường, nhưng Phạm Tĩnh Nghi ở khu Đông – nơi toàn con nhà giàu.

Còn khu Tây nơi Giang Chi học thì toàn học sinh từ nông thôn, nhà chẳng có gì, giỏi lắm thì chỉ hơn nhau mỗi… bảng điểm.

“Cô bé à, cô mà còn la lối om sòm nữa là tôi gọi bảo vệ đấy.” – Nhân viên tiếp tân mất kiên nhẫn, đưa tay định đẩy cô ra.

Giang Chi không đề phòng, lảo đảo một cái suýt ngã khỏi bậc thềm.

“Đối với con gái mà cũng nặng tay như vậy sao?”

Giang Chi sắc mặt nhợt nhạt, vô lực. Cô ngẩng đầu thì thấy một cô gái trạc tuổi mình bước tới — váy ngắn trễ vai, đội mũ nồi, chân mang giày cao gót nhỏ, ăn mặc vô cùng thời thượng.

“Tôi quen cô ấy, dẫn vào không vấn đề gì chứ?” – Phạm Tĩnh Nghi hất cằm về phía tiếp tân.

Tiếp tân gượng cười gật đầu lia lịa — giờ thì ai còn dám ngăn cản? Người đến đây tiêu tiền đều là có máu mặt, anh ta chẳng dám đắc tội.

Đi theo sau cô ta vào trong, Giang Chi khẽ thở phào, chân thành nói một tiếng cảm ơn.

Phạm Tĩnh Nghi bật cười khinh miệt:

“Chuyện tiện tay thôi. Dù sao tôi là bạn gái của Biên Dã, cũng không thể đứng nhìn cậu bị chặn ngoài cửa đáng thương như vậy được. Con gái đến tìm Biên Dã thì nhiều không đếm xuể, tôi quen rồi.”

Muốn hóa phượng hoàng ư? Còn không soi lại mình đi đã.

Nhưng kiểu niềm vui đưa tới tận miệng thế này, sao lại không hóng?

Giang Chi đi sau một bước, chỉ thấy được nửa bên mặt của cô ta — vẻ cao ngạo hiện rõ từng đường nét.

Cô hơi cau mày, cảm thấy cô gái này hình như có địch ý hơi vô lý đối với mình.

Cô từng nghe nói Biên Dã rất được con gái trong trường yêu thích. Nhưng chuyện đó liên quan gì tới cô?

Biên Dã học lớp 11 khu Đông trường Thánh Gia, còn cô học ở khu Tây — hai người thậm chí còn chưa từng gặp mặt trong trường.

Nếu ba mẹ cô không mất trong tai nạn giao thông ấy, nếu không phải dì Lý đứng ra lo liệu tang sự rồi đưa cô về nhà họ Biên, thì đến cái tên Biên Dã cô cũng chẳng biết là ai.

Phòng VIP sang trọng rộng rãi, ăn chơi đủ thứ, rất nhiều thiếu gia tiểu thư nhà giàu đang vây quanh Biên Dã, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.

Bọn họ ăn mặc cực kỳ sành điệu, chỉ có mình cô mặc đồng phục học sinh, trông như lạc lõng giữa hai thế giới.

Giang Chi ngửi không quen mùi thuốc lá nồng nặc, khẽ nhíu mày.

Ánh mắt quét một vòng, rồi dừng lại ở thiếu niên ngồi cuối ghế sofa.

Cậu ta mười tám tuổi, nhưng đã toát lên vẻ trưởng thành trước tuổi — gương mặt góc cạnh sắc nét, ánh mắt hoang dại, cử chỉ lười biếng phóng túng như thể cả người không có xương.

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc màu đỏ chói.

Xung quanh là một đám nam thanh nữ tú, ai nấy đều mặt mày cung kính, nịnh nọt.

Cậu ta chỉ nhàn nhạt đáp vài tiếng, có người mời rượu thì cậu cũng miễn cưỡng cầm lấy uống.

Giang Chi đứng ngây người tại chỗ, đây là lần đầu tiên cô thấy một Biên Dã như vậy.

Trong ký ức, Biên Dã luôn không ưa gì cô. Từ lúc dì Lý đưa cô về nhà họ Biên, cậu ta đã coi cô như không khí, chưa từng cho cô nổi một cái nhìn tử tế.

Nghĩ đến dì Lý – người đã không qua khỏi dù đưa vào bệnh viện, trái tim cô lại quặn đau một trận.

Nếu không phải trước khi ra đi, dì Lý đã tha thiết cầu xin cô hãy kéo Biên Dã lại, đừng để cậu trượt dài vào con đường không lối thoát… thì có lẽ đời này cô vẫn sẽ như kiếp trước — giữ khoảng cách, không chọc vào cậu ta.

“Dã ca! Có người tìm anh kìa!”

Không khí trong phòng VIP đang náo nhiệt, Phạm Tĩnh Nghi cố tình nâng giọng lên thật to, câu nói ấy lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

“Ủa chẳng phải là con nhỏ mặt xấu đó hả? Nó tới đây làm gì?”

“Xấu thì sao? Xấu cũng có quyền yêu đương chứ?”

“Ha ha ha… cậu ác miệng thật đấy!”

Giang Chi vờ như không nghe thấy, cô không để tâm đến những lời này.

Khuôn mặt này là do tai nạn xe để lại, không phải lỗi của cô.

Một người từng chết qua một lần, thì không gì quan trọng bằng việc còn sống.

Phạm Tĩnh Nghi bước tới, cố tình chen ngang kéo cô gái đang ngồi cạnh Biên Dã ra, rồi thân mật khoác tay cậu ta, như muốn tuyên bố chủ quyền:

“Dã ca, cô ta bị chặn dưới lầu không lên được, em thấy cô ta cứ gọi tên anh nên mới—”

Còn chưa kịp nói hết câu, Biên Dã đã rút tay lại, rút một tờ khăn ướt lau tay thật kỹ, vẻ mặt lộ rõ sự ghét bỏ:

“Tránh ra.”

Nụ cười trên mặt Phạm Tĩnh Nghi lập tức cứng đờ, tay chân lúng túng không biết nên đặt đâu cho phải.

Nghĩ đến chuyện ban nãy còn tự xưng là bạn gái Biên Dã trước mặt Giang Chi, mặt cô ta nóng bừng như bị tạt lửa.

Nhưng cô ta không dám đắc tội Biên Dã, cũng chẳng để tâm Giang Chi sẽ nghĩ thế nào, chỉ có thể xấu hổ lùi sang một bên, chừa ra khoảng cách.

Dù thế nào đi nữa, cô ta vẫn xinh đẹp hơn cái con nhỏ mặt đầy sẹo kia, vị trí bạn gái này, cô ta nhất định phải giành lấy bằng được.

Cô ta không quan tâm việc Biên Dã cãi nhau với gia đình, cũng chẳng bận tâm cha cậu ta có thật sự ngoại tình hay không. Chỉ cần cậu ta còn dính líu tới nhà họ Biên dù chỉ một ngày, thì cô ta vẫn còn có thể dựa vào cái cây to ấy mà leo lên cao.

“Biên Dã, cậu đi về với tôi một chuyến được không?” – Giang Chi nhìn cậu, trong mắt là vẻ sốt ruột không thể che giấu.

Dưới ánh đèn dìu dịu và xa hoa trong phòng, thiếu niên uể oải, ngông nghênh dập điếu thuốc trong tay, ánh mắt lạnh lùng hất lên:

“Từ đâu đến thì cút về đó đi.”

Ngũ quan của cậu vốn đã sắc sảo nổi bật, khi không cười lại càng toát ra khí chất lạnh lùng, mang theo chút công kích.

Cô muốn nói với cậu tình hình của dì Lý, nhưng xung quanh đều là người xem náo nhiệt. Biên Dã từng cảnh cáo cô rồi, không được dây dưa với cậu ta trước mặt người ngoài.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể kiên trì thêm:

“Cậu không đi, thì tôi sẽ đứng đây chờ đến khi cậu chịu đi.”

Biên Dã chẳng buồn quan tâm, rót một ly rượu, giọng điệu lười biếng:

“Đứng đực ra đó làm gì, ai làm gì thì cứ tiếp tục làm đi.”

Nhà họ Biên thế lực hiển hách, những cậu ấm cô chiêu ở đây ai cũng ôm tâm tư muốn lấy lòng cậu ta. Một câu của Biên Dã, bầu không khí liền sôi động trở lại.

Giang Chi đứng đó như một người vô hình, bị cả thế giới bỏ quên.

Không ai chú ý đến cô nữa, cô đành cắn răng tiến lại gần.

Đến gần rồi, cô ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ, mang theo chút cay nồng lạnh lẽo. Trong khung cảnh huyên náo này, cô ép mình hạ giọng thật thấp, chỉ đủ để hai người nghe thấy:

“Là về… dì Lý…”

Toàn thân Biên Dã bỗng chìm vào hơi lạnh, cả người toát ra một luồng khí áp đè nén. Phạm Tĩnh Nghi cũng bị doạ sợ, khẽ dịch người sang một bên.

Đùa à, Biên Dã mà nổi giận thì thật sự có thể thấy máu, ai dám tới gần chứ?

Một lúc lâu, cậu bật cười khẩy, đầy châm biếm:

“Chiêu này cô chưa chơi chán à?”

Mẹ kiếp, bà Lý đó mỗi lần không vừa ý cái gì là lại bày trò. Từ tự rạch tay đến dọa tự sát, bệnh viện như cái nhà trọ cho bà ra vô. Đến tột cùng còn muốn diễn bao nhiêu lần nữa?

Lòng Giang Chi chua xót đến tê dại, giọng khàn hẳn đi:

“Chỉ gặp một lần thôi…sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu…”

Lúc được dì Lý nhận nuôi và đưa về nhà họ Biên, Giang Chi đã phát hiện ra giữa mẹ con họ hình như có thâm thù đại hận gì đó. Chú Biên hiếm khi về nhà, còn Biên Dã thì lại càng ít khi xuất hiện. Một gia đình mà ai nấy sống như người xa lạ, rời rạc chẳng khác gì người dưng.

Thế nhưng khi dì Lý tìm đến cái chết, bà lại yên tĩnh, bình thản đến kỳ lạ. Trước khi nhắm mắt, bà còn dặn dò cô phải sống cho tốt, đừng để cả đời trôi qua vô nghĩa như bà vậy. Muốn có thì không có được, muốn giữ cũng chẳng thể giữ nổi.

Dì Lý là người tốt, không đáng phải ra đi cô độc như vậy.

Lông mày Biên Dã khẽ nhíu lại – ai quen cậu ta đều biết, lúc này tâm trạng cậu cực kỳ tệ.

Lại một ly rượu bị cậu nốc cạn. Cái ly thuỷ tinh bị cậu đặt mạnh xuống mặt bàn, vang lên âm thanh trong trẻo sắc lạnh. Mọi người xung quanh nhìn nhau, không ai dám hó hé một lời.

“Tính hết vào tài khoản của tôi.”

Cậu cầm lấy chìa khoá xe, bước thẳng ra ngoài, bóng dáng cao lớn như xé gió. Giang Chi cuống quýt chạy theo sau.

Phạm Tĩnh Nghi đứng đó nhìn hai bóng lưng một trước một sau biến mất khỏi cửa lớn, sắc mặt mỗi lúc một u ám.

Vốn dĩ cô ta muốn nhìn cái đứa xấu xí kia mất mặt, vậy mà cuối cùng Biên Dã lại bị nó kéo đi mất ngay trước mắt mình!

Có người tò mò thò đầu lại hỏi nhỏ:

“Từ bao giờ Dã ca quen con nhỏ này vậy? Trông có vẻ cũngthân thiết đó chứ?”

Nghe vậy, mặt Phạm Tĩnh Nghi lập tức nổi trận lôi đình, nghiến răng ken két:

“Tôi làm sao mà biết được?!”

Ra khỏi Kim Đình, gió lớn bỗng nổi lên, lá cây bị gió rít thổi tung, vang lên tiếng xào xạc. Trời đen như mực, chưa đầy vài giây đã đổ mưa tầm tã.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, táp thẳng xuống đất, lạnh buốt.

Người phục vụ nhận chìa khoá, chạy đi lái xe tới. Biên Dã đứng ở bậc thềm, gương mặt lạnh như băng:

“Bệnh viện nào?”

Giang Chi ngoan ngoãn nói ra địa chỉ.

Chưa đầy một phút, xe đã được lái đến. Biên Dã mở cửa, bước vào không ngoái đầu lại, bóng dáng cao lớn lẫn vào trong khoang xe rồi biến mất trong tầm mắt của cô.

Mưa lớn như trút nước, cô bị mắc kẹt trước cửa Kim Đình, không tài nào rời đi được.

Suy đi tính lại, Giang Chi định dày mặt quay lại hỏi nhân viên tiếp tân xem có thể cho mượn một cây dù không.

Ngay lúc ấy, trong màn mưa vang lên tiếng xe chạy xé qua mặt nước, rõ ràng đến mức không thể ngó lơ.

Chỉ chốc lát sau, chiếc siêu xe thể thao màu đỏ của Biên Dã phanh gấp trước sảnh lớn.

Giang Chi bất giác căng thẳng. Lẽ nào anh ta đổi ý, định quay lại để đuổi cô đi?

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng đầy vẻ khó chịu của Biên Dã.

“Lên xe.” Giọng anh lạnh nhạt, mang theo chút bực bội.

Cô khựng lại một giây, nghi ngờ mình nghe nhầm, đứng yên bất động.

Giây tiếp theo, Biên Dã cau mày, vẻ thiếu kiên nhẫn càng rõ rệt:

“Còn muốn để ông đây mời cô lên à?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc