Ẩn Giấu

Chương 7: Món Quà Sinh Nhật

Trước Sau

break

Chương 7

Giang Chi trở về đến nhà họ Biên thì trời đã tối đen, nhưng đèn phòng khách sáng trưng.

Vừa vào đến cửa, cô đã thấy chú Biên ngồi trên sofa, đang trò chuyện với quản gia.

Ông là người làm ăn, dù vẻ ngoài trông ôn hòa, nhưng vẫn mang theo một loại áp lực vô hình khiến người ta không thể xem thường.

Nhớ đến hôm đó ở nhà cũ, vì quá nôn nóng vội vàng đuổi theo Biên Dã nên cô chưa kịp chào hỏi ông, trong lòng có chút áy náy.

“Cháu chào chú Biên ạ” Giang Chi nhẹ giọng chào.

Chú Biên gật đầu với cô, ánh mắt hiền hòa:

“Chi Chi ,về đúng lúc lắm, chú có chuyện muốn nói với cháu.”

Dù cô là con gái của người đó, ông cũng chẳng thể nào ghét bỏ được. Chỉ là… không thể thân thiết như với Tiểu Dã mà thôi.

Giang Chi thay giày xong, đặt cặp xuống rồi bước đến gần.

Dưới ánh đèn phòng khách, đứng gần nên cô mới nhận ra… so với lần đầu gặp, chú Biên trông đã già đi nhiều. Trên tóc lấm tấm vài sợi bạc, dưới mắt cũng hằn lên mấy nếp nhăn.

“ Hôm nay chú vừa nhận được tin vị chuyên gia chữa trị sẹo nổi tiếng đã về hưu và đang nhận điều trị bệnh lại. Chú đã giúp cháu đặt lịch khám, mỗi tuần một lần, địa điểm quản gia sẽ dẫn cháu đi.”

Giang Chi ngẩn người.

Ở kiếp trước, cô và chú Biên không tiếp xúc nhiều, quan hệ cũng chẳng thân thiết. Từ khi cô lên đại học, gần như không gặp lại, mãi đến năm hai, ông mới đột nhiên tìm bác sĩ cho cô. Cũng nhờ vậy mà khuôn mặt cô mới được chữa lành hoàn toàn. Trước đó, cô đã phải chịu không ít ánh nhìn dè bỉu và chê bai.

Chẳng lẽ… là do cô trọng sinh trở về, tạo nên hiệu ứng cánh bướm?

Thấy cô đứng ngẩn ra không nói lời nào, chú Biên tưởng mình vô tình chạm đến nỗi đau của cô, im lặng vài giây rồi dịu giọng trấn an:

“Lúc Tiểu Lê còn sống, cô ấy vẫn luôn tìm bác sĩ chữa trị cho cháu, nhưng vẫn không tìm được người thích hợp. Việc chữa mặt cho cháu gần như đã trở thành tâm nguyện mà cô ấy luôn canh cánh trong lòng.”

Nghe nhắc đến dì Lê, hàng mi của Giang Chi khẽ run, nỗi đau âm ỉ lan khắp tim.

“Con gái ngoan, đây là chuyện đáng vui mà. Cháu cứ yên tâm điều trị, đến khi khỏi rồi hãy đến cho cô ấy xem, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.” Chú Biên dịu dàng khuyên nhủ.

“Vâng ạ.” Giang Chi khẽ đáp, mắt đỏ hoe, cố nuốt vị chát nơi cổ họng xuống, “Cảm ơn chú.”

“Muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi.” Trong đáy mắt ông là một cảm xúc không sao gọi tên.

“Chú Biên…” Cô biết mình sắp hỏi một điều hơi thất lễ, nhưng nhớ đến những chuyện chú Quản từng kể, lòng cô vẫn không kiềm được mà muốn tìm một đáp án, “Chú… có nhớ dì Lê không ạ?”

Tình cảm rối ren đến vậy, vậy mà dì Lê vẫn luôn dịu dàng với cô, chưa từng khiến cô cảm thấy khó chịu hay tổn thương.

Chú Biên nhìn vào đôi mắt giống hệt cha của cô, lòng dâng lên một trận cuộn trào, cuối cùng chỉ khẽ cười: “Còn nhớ hay không… giờ cũng không quan trọng nữa rồi.”

“Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa.” Ông chuyển chủ đề, “Chú muốn nhờ cháu một chuyện.”

Ông lấy từ túi ra một chiếc hộp nhung đen, “Sắp tới là sinh nhật Tiểu Dã rồi. Mấy năm trước đều là Tiểu Lê chuẩn bị hai phần quà rồi đưa cho nó. Năm nay Tiểu Lê không còn nữa… chú muốn nhờ cháu chuyển giúp món quà này cho nó.”

Sinh nhật…

Kiếp trước vậy mà cô chưa từng để ý đến điều này.

Giang Chi hơi do dự. Không phải cô không muốn giúp, chỉ là thái độ của Biên Dã với cô… cũng chẳng tốt lành gì. Nếu có một danh sách những người mà anh ghét, chắc chắn cô sẽ nằm trong top đầu.

“Chi Chi,” chú Biên nhẹ giọng gọi, “Hôm đó cháu cũng thấy rồi, nó khó chịu với chú đến mức nào. Nhưng cháu và nó bằng tuổi, nói chuyện dễ dàng hơn. Cháu đưa quà, may ra nó còn chịu nhận.”

Khoảnh khắc ấy, cô chợt cảm thấy… cha mẹ trên đời thật sự đều giống nhau. Dù có giàu sang quyền thế đến đâu, thì trước mặt con cái, cũng chẳng dễ gì giữ được thể diện. Trong tình thân, vốn dĩ chẳng ai chiếm được phần hơn.

Giang Chi đón lấy món quà.

Chiếc hộp nhung chỉ cỡ bàn tay, vậy mà khi cầm lên lại thấy nặng trĩu.

Nhưng mà…

Bây giờ cô đã biết sinh nhật Biên Dã rồi, vậy… cô có nên chuẩn bị thêm một món quà cho anh không?

Kể từ lần gặp Biên Dã trong buổi ôn luyện đó, cho đến tận thứ Sáu, cô không thấy bóng dáng anh thêm lần nào.

Sinh nhật sắp đến gần, quà chú Biên nhờ cô chuyển… chẳng lẽ đến cơ hội đưa cũng không có sao?

Lại một buổi ôn luyện kết thúc, Giang Chi cầm dây cặp sách, bước ra khỏi lớp với vẻ uể oải.

“Thi Thi, cậu nhìn kìa!” Có cô bạn phấn khích chỉ về phía sân bóng rổ, “Đó có phải là Biên Dã không ?!”

Âm thanh kia không nhỏ, dù không cố ý lắng nghe, Giang Chi vẫn nghe rõ ràng.

Nghe thấy cái tên quen thuộc, mắt cô sáng lên, lập tức nhìn theo hướng chỉ tay của nhóm bạn nữ.

Mặt trời đang ngả về tây, ánh hoàng hôn như lửa nhuộm đỏ cả chân trời.

Trên sân bóng rổ có khoảng mười mấy chàng trai cao lớn đang chuyền bóng, ném rổ. Biên Dã mặc một bộ đồ thể thao màu đen, rõ ràng đang hòa mình vào đám đông nhưng lại vô cùng nổi bật – cách xa thế này mà vẫn toát ra khí chất hoang dã khó cưỡng.

Ánh mắt của Phó Thi Như cũng dán chặt vào dáng người ấy.

Lần trước tuy bị mất mặt đôi chút, nhưng bất kể là Biên Dã hay cả nhà họ Biên, đều có sức hút rất lớn với cô ta. Huống hồ Biên Dã chưa từng công khai có bạn gái. Vô số cô gái cứ thế lao đến như thiêu thân, mà quá dễ tiếp cận thì lại chẳng giống anh chút nào.

Cô ta nhìn bóng lưng đang chơi bóng kia, trong lòng ngọt như mật.

Ít nhất, lần trước trong mắt người khác, Biên Dã không từ chối cô ta. Cô ta cực kỳ hưởng thụ ánh nhìn ghen tỵ của đám nữ sinh hôm đó.

“Thi Như, tụi mình qua chào hỏi chút đi?” Cô gái bên cạnh hào hứng đề nghị. Nhân vật hot như Biên Dã đâu phải lúc nào cũng gặp được.

Phó Thi Như vừa định gật đầu thì ánh mắt đảo qua thấy hai cô gái khác đang đứng bên sân bóng.

Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi — Phạm Tĩnh Nghi thì cô ta không dám chọc.

“Thôi để lần sau đi, hôm nay mình phải về sớm.” Cô ta nói xong thì xoay người bước đi.

Cô bạn kia hơi tiếc rẻ, lúc rời đi vẫn không ngừng ngoái đầu lại.

Còn Giang Chi thì chẳng do dự gì hết — cô có nhiệm vụ cần hoàn thành!

Biên Dã vừa dùng một loạt động tác dứt khoát cướp bóng xong thì chuyền cho Tống Ngôn Húc, ai ngờ Tống Ngôn Húc lại không hiểu kiểu gì, bóng trượt khỏi tay, bay thẳng ra phía sau.

Tống Ngôn Húc quay đầu nhìn, trố mắt kêu lên: “Đ* m*!”

“Em gái, tránh ra mau!”

Đợi đến khi Giang Chi phản ứng kịp thì đã muộn — quả bóng rổ bay thẳng về phía mặt cô.

Tim như ngừng đập một nhịp, cô hoảng hốt giơ tay lên theo phản xạ để chắn.

Sắc mặt Biên Dã lập tức trầm xuống, anh nhanh tay giật lấy chai nước khoáng trong tay Phạm Tĩnh Nghi, không chút do dự ném thẳng về phía bóng.

“Bốp!” một tiếng, có gì đó va chạm dữ dội, quả bóng sượt qua bên tai Giang Chi rồi bay đi.

Hai giây sau, cô nghe thấy tiếng đồ vật lần lượt rơi xuống đất.

“Em gái, em không sao chứ?!” Tống Ngôn Húc bừng tỉnh, mồ hôi trên mặt còn chưa kịp lau đã vội chạy đến.

Mặt Giang Chi tái nhợt, khẽ lắc đầu.

Cô quay đầu nhìn lại — quả bóng đã lăn xa, dưới đất còn có một chai nước khoáng lăn lóc.

“Thật ngại quá em gái, vừa rồi anh không nhìn rõ bóng, suýt nữa đập trúng em.” Tống Ngôn Húc gãi đầu, cười ngượng, “May mà anh Dã phản ứng nhanh, không thì giờ anh phải đưa em đi viện mất rồi.”

Giang Chi ngẩn ra, nhìn sang Biên Dã đang đứng trong sân, nét mặt vẫn lạnh lùng lười nhác như chẳng hề quan tâm chuyện vừa rồi.

Cô lắc đầu, dịu dàng trấn an Tống Ngôn Húc vài câu rồi mới xoay người đi về phía Biên Dã.

“Vừa rồi cảm ơn anh nhé.” Giọng cô mềm nhẹ, vang lên trong gió như một cơn gió thoảng ngọt ngào, không hề gây ngán.

Biên Dã liếc cô một cái, không nói gì, quay người đi thẳng đến khu nghỉ.

Giang Chi cũng đã quá quen với kiểu lạnh nhạt này của anh, ngoan ngoãn đi theo sau.

Phạm Tĩnh Nghi đứng nguyên tại chỗ, siết chặt quai túi, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Giang Chi ngày càng u ám.

Quả là cô ta đã xem thường con nhỏ mặt sẹo này rồi. Nó đúng là có gan, dám hết lần này tới lần khác tiếp cận Biên Dã, coi cô ta như không tồn tại à?

Cô bạn theo đuôi cô ta bấy lâu — Từ Dĩnh — tức giận nói: “Tĩnh Nghi, cậu cứ để con nhỏ xấu xí đó quyến rũ Biên thiếu như vậy sao?”

Phạm Tĩnh Nghi cười lạnh, “Cũng phải xem nó có bản lĩnh đó không đã.”

Biên Dã thản nhiên ngồi xuống bậc tam cấp trong khu nghỉ, hai chân duỗi dài, cả người tản ra khí chất lười biếng pha chút ngang tàng. Ngũ quan sắc nét của anh mang theo nét hoang dã, cho dù trông lơ đãng, cũng toát ra vẻ lạnh lùng và khó gần.

Anh không nói lời nào, Giang Chi đành chủ động mở lời:

“Hôm nay em tới là để đưa quà cho anh.”

Biên Dã nhướng mày, không nói gì, chờ cô nói tiếp.

Giang Chi lấy từ trong cặp ra chiếc hộp nhung đen, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh chiều tà rực rỡ đến động lòng người.

“Vài hôm nữa là sinh nhật anh rồi.”

Biên Dã liếc nhìn chiếc hộp trong tay cô, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên chút tò mò — muốn biết bên trong là gì.

Thật là quái lạ.

“Rồi sao?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, giọng vẫn nhàn nhạt không gợn sóng.

Giang Chi đưa hộp quà tới, “Cái này là…” Cô định nói là của chú Biên đưa, nhưng đến cuối lại nuốt lời, “…là quà sinh nhật tặng anh.”

Sợ anh không nhận, cô dứt khoát nhét thẳng vào tay anh.

Biên Dã cúi đầu nhìn lướt qua, rồi hờ hững bật nắp hộp.

Bên trong là một chiếc đồng hồ tinh xảo, kiểu dáng sang trọng, ít nhất cũng phải hàng triệu tệ.

Anh vừa định hỏi gì đó, thì một cơn gió lướt qua mang theo mùi nước hoa quen thuộc xộc vào mũi — thứ mùi gợi lên những ký ức ghê tởm trong anh.

Sát sau đó, sắc mặt Biên Dã tối sầm, ánh mắt sắc bén bùng lên sát khí rõ rệt.

Không một giây do dự, anh vung tay, ném cả chiếc hộp lẫn đồng hồ vào thùng rác phía sau.

Pha ném vừa nhanh vừa mạnh, khiến chiếc hộp va vào thành thùng rồi rơi xuống — nát vụn.

Cảnh tượng quá mức đột ngột khiến Giang Chi chết sững vài giây mới kịp phản ứng.

“Anh… anh làm gì thế?!”

Cô không thể tin nổi, vội vàng chạy về phía thùng rác.

Biên Dã ánh mắt lạnh băng, chất chứa cả cơn bạo nộ vừa trào lên, giọng cũng trầm xuống đầy nguy hiểm:

“Cô dám nhặt thử xem?”

Giang Chi sững người trước phản ứng dữ dội của anh.

“Nhưng… đây là quà sinh nhật của anh mà.”

Biên Dã từng bước tiến lại gần, như dã thú ẩn mình nơi rừng sâu, khao khát máu thịt, dù bị thương cũng chẳng màng máu chảy bao nhiêu.

“Là ai cho cô cái quyền xen vào chuyện người khác hả?” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn đầy nguy hiểm.

Giang Chi khẽ run hàng mi, biết rõ anh đã nhận ra ai là người tặng món quà đó. Cô lo lắng siết chặt quai cặp.

“Chú Biên rất quan tâm đến anh… nên mới nhờ em mang quà tới.”

“Cô là gì của ông ấy? Cô lại là gì của tôi?” Biên Dã cau mày, giọng đầy gằn gắt, sát khí gần như phả vào mặt người ta.

Giang Chi cắn chặt môi, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh:

“Tại sao anh cứ phải từ chối lòng tốt của người khác?”

“Chú Biên có lòng chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, anh không cần cũng được, nhưng tại sao lại phải đập nó?”

Cô thật sự bắt đầu tức giận, dù trong lòng vẫn sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn dồn hết can đảm để nói:

“Rốt cuộc là anh không có trái tim, hay vì anh họ Biên, nên coi tất cả mọi người chẳng ra gì?”

Không gian đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc bên tai.

Tống Ngôn Húc nuốt khan, trong lòng như bị bóp nghẹt, thầm gào lên:

Trời ơi cô bé này… biết mình vừa nói gì không vậy trời?

Còn Phạm Tĩnh Nghi và cô bạn kia thì đứng bên cạnh xem kịch, ánh mắt đầy hả hê.

Giang Chi vừa nói xong, mới nhận ra mình lỡ lời, tim đập thình thịch không ngừng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Nếu… nếu như lỡ chọc giận anh thật, anh có đánh cô không?

Biên Dã nhìn cô chằm chằm mấy giây, ánh mắt chất chứa vô vàn cảm xúc phức tạp. Cuối cùng, anh chỉ cười khẩy, giọng lạnh buốt:

“Đúng vậy, tôi chính là loại người như thế. Hài lòng chưa?”

Hàng mi cô khẽ run rẩy — không ngờ anh lại thẳng thừng thừa nhận như vậy.

Giây tiếp theo, bóng dáng cao lớn ấy lạnh lùng quay đi, như mảng mây đen tan biến trong gió, lặng lẽ rút khỏi tầm mắt cô.

Huhu cả nhà ơi mấy chương đầu hơi rối xưng hô. Những chương sau mình chỉnh rồi. Từ từ mình sẽ chỉnh dần lại mấy chương đầu nha.

Chị em nào đang theo dõi truyện thì bình luận bên dưới cho xôm xôm nha mấy bà ^^

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc