Ẩn Giấu

Chương 13: Nhẹ Nhàng Áp Vào Anh

Trước Sau

break

Giang Chi rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, quyết đoán đến quán net gần đó, dùng số tiền tích góp được nhờ ông chủ quán tra giúp địa chỉ IP gốc của người đăng bài.

Vừa tra ra thì bài viết đã bị xóa.

Ông chủ quán nhấn làm mới liên tục, nhưng không còn chút dấu vết nào.

Trì Niệm ngạc nhiên tức giận: “Cái dạng hoa khôi trường gì mà dám làm không dám chịu, đăng bài xong xóa vội, thế mà cũng đòi làm anh hùng! May mà tụi mình nhanh tay, không là để nó ung dung ngoài vòng pháp luật rồi!”

Giang Chi trầm mặc, sắc mặt nghiêm túc.

Cô và Phó Thi Như từng gặp vài lần, nhưng chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, sao cô ta lại đột nhiên có địch ý lớn đến vậy?

Nhưng mà, đã tra được rồi thì vẫn hơn là mò mẫm trong bóng tối.

Sau khi cảm ơn ông chủ quán, hai người cùng quay lại trường.

Dọc đường về, Trì Niệm vừa đi vừa tức tối lầm bầm không dứt, cuối cùng hỏi: “Báo công an không?”

“Đợi một chút đã.” Giờ bài viết đã bị xóa, cho dù báo công an thì vẫn có thể khôi phục được, nhưng tiêu đề bài viết viết rất lập lờ, không chứa từ ngữ công kích trực tiếp, rất khó định tội.

Cô muốn tự mình giải quyết trước.

Không muốn kéo Trì Niệm vào, Giang Chi kiếm cớ đuổi cô nàng đi rồi một mình đến lớp Phó Thi Như.

Vận may không tệ, vừa lên tầng đã thấy Phó Thi Như đang ôm tập tài liệu từ trong lớp bước ra. Mái tóc đen dài buông xõa, dáng vẻ dịu dàng thanh lịch, đúng kiểu học sinh ngoan mà thầy cô đều yêu quý.

Trước khi tra được người, Giang Chi thật sự không thể liên hệ Phó Thi Như với người đã đăng bài.

Thấy cô, Phó Thi Như mỉm cười nhẹ nhàng: “Trùng hợp quá.”

“Không trùng hợp đâu, tôi đến tìm cô đấy.” Giang Chi chặn trước mặt cô ta, ánh mắt thẳng thắn không né tránh.

Phó Thi Như ra vẻ ngơ ngác: “Tìm tôi?”

“Bài trên diễn đàn là cô đăng đúng không?” Giang Chi không cho cô ta cơ hội giả vờ, dứt khoát hỏi thẳng, “Sao lại cố tình dẫn dắt bạn học đi vu khống tôi?”

“Vu khống gì chứ, tôi không hiểu cô đang nói gì cả, chắc cô nhận nhầm người rồi.” Phó Thi Như mặt không đổi sắc, vừa nói vừa nghiêng người định bước qua nhưng bị Giang Chi chắn lại.

“Tôi đã nhờ người tra, đúng là cô.” Giang Chi tuy giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại mang theo sự lạnh lẽo rõ rệt, “Tôi không rõ động cơ của cô là gì, đăng rồi lại xóa, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là cô đã khiến tôi bị tổn thương.”

Cô bình tĩnh, rõ ràng, “Tôi muốn cô xin lỗi, trả lại sự trong sạch cho tôi.”

Phó Thi Như hơi lùi lại một bước, ánh mắt không hề có vẻ chột dạ hay hoảng hốt, ngược lại còn mang theo thái độ khinh khỉnh, cô ta liếc mắt nhìn Giang Chi từ trên xuống dưới như thể đang đánh giá vật thể lạ:

“Cô học nhiều quá đến nỗi hỏng đầu rồi à?”

“Phòng y tế ở phía nam, cần tôi đưa cô đi không?” Trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại là sự mỉa mai thương hại.

“Giả ngu cũng vô ích thôi.” Giang Chi đối diện với cô ta không hề né tránh, “Tôi đã nhờ người tra ra số gốc của địa chỉ IP. Dựa vào đó, hoàn toàn có thể xác định được nơi đăng bài. Nếu tôi báo công an, cô nghĩ mình có thoát được không?”

Phó Thi Như thoáng chột dạ, nhưng vẫn cho rằng Giang Chi đang dọa mình, bèn cười khẩy:

“Cô cứ đi báo đi, không phải tôi đăng thì tôi sợ gì chứ—”

“Vãn Lai Thu Vũ.”

Giang Chi chậm rãi đọc từng chữ, “Đó là ID gốc của cô.”

Nụ cười trên mặt Phó Thi Như lập tức đông cứng lại.

Thấy phản ứng của cô ta, Giang Chi quyết định đánh cược một lần:

“Báo công an có thể không đủ để định tội cô, nhưng nếu tôi đưa mọi chuyện lên diễn đàn, cô nghĩ bạn bè cùng trường sẽ nhìn cô như thế nào?”

Phó Thi Như biến sắc, nụ cười hoàn toàn biến mất:

“Cô dám?!”

“Tại sao lại không dám?”

Ánh mắt Giang Chi kiên định.

“Người đăng bài là ai không quan trọng, vì bọn họ chỉ muốn xem trò vui. Nhưng nếu biết người chụp lén là ‘hoa khôi hiền lành xinh đẹp’ của khu Tây, chắc sẽ rất bất ngờ đấy.”

Đó là điều tồi tệ nhất cô có thể làm, cũng là điều cô không hề mong muốn.

Nhưng nếu Phó Thi Như cứ cố chấp như vậy, cô chỉ có thể chọn cách bảo vệ chính mình.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản.”

Cô nói bằng giọng điềm tĩnh mà không mất đi sự mềm mại.

“Trả lại sự trong sạch cho tôi có thể không cần lộ danh tính, nhưng tôi muốn một lời xin lỗi công khai.”

Phó Thi Như hừ lạnh:

“Cô nằm mơ đi!”

Giang Chi im lặng vài giây, rồi nghiêng người định rời đi:

“Nếu đã vậy, chúng ta không còn gì để nói nữa. Tôi sẽ dùng mọi cách hợp pháp để bảo vệ bản thân mình.”

Cô dứt khoát quay người bước xuống cầu thang.

“Đứng lại cho tôi!”

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Phó Thi Như như có hàng ngàn lời lẽ độc địa nổ tung. Cô ta lao lên túm lấy Giang Chi, kéo mạnh một cái:

“Chẳng qua tôi chỉ nói sự thật! Cả khu Tây ai mà chẳng biết cô mồ côi cha mẹ, nhà thì nghèo, nhờ học giỏi mới vào được Thánh Gia. Một đứa như cô ngồi được vào xe sang chẳng phải là chuyện quá bất thường sao? Chính cô không sạch sẽ, lại còn có mặt mũi mà trách người khác?”

Cổ tay bị siết chặt khiến Giang Chi đau điếng. Trong mắt cô, lửa giận bắt đầu bùng lên.

Người mà đối xử tốt với cô nhất – chú Quan – lại bị lôi vào mớ tin đồn bẩn thỉu chỉ vì những kẻ không ưa cô.

“Cô dùng ác ý để bóp méo và tổn thương tôi, tôi không nên đối chất với cô sao?”

Phó Thi Như mặt không chút hối lỗi, vẫn lặp đi lặp lại:

“Cho dù tôi hiểu nhầm thật, thì tôi có nói gì đâu, toàn là mấy người trên mạng tự bịa, liên quan gì tới tôi chứ?”

Cô ta thấy lửa giận trong mắt Giang Chi, cuối cùng vẫn có chút do dự, sợ chọc giận cô đến mức làm to chuyện:

“Dù sao thì bài cũng xóa rồi, chuyện này rồi cũng chìm thôi. Cô chẳng phải nhân vật quan trọng gì, ai hơi đâu mà quan tâm lâu!”

Giang Chi nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng – chỉ thấy nực cười.

Không phải ai sai rồi cũng biết nhận lỗi.

Những người như Phó Thi Như – chắc ngoài xã hội cũng không thiếu.

Cô giật tay lại, bước thẳng rời đi.

Phó Thi Như đứng lại, siết chặt mày.

Không được, tuyệt đối không thể để cô làm lớn chuyện được.

Nếu để những nam sinh từng thầm mến cô ta và những nữ sinh ghen ghét cô ta biết chuyện, tất cả những gì cô ta đang có sẽ sụp đổ trong chớp mắt.

Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước loại người như vậy.

Phó Thi Như nhìn theo bóng lưng Giang Chi, tay siết chặt.

Là do cô ép tôi. Vậy thì đừng trách tôi độc ác.

Ngã xuống nhiều lắm cũng chỉ ngất đi, đâu chết được.

Cô ta lặng lẽ bám theo, đến đoạn khuất camera giám sát, hung hăng đẩy mạnh vào lưng Giang Chi.

Lực đẩy bất ngờ khiến Giang Chi trượt chân, không kịp với tay vào lan can, cả người chao đảo lao xuống cầu thang.

Tốc độ quá nhanh khiến đầu óc cô trống rỗng, bản năng khiến cô nhắm chặt mắt lại trong hoảng loạn.

“Bịch” một tiếng, cơ thể va vào một lồng ngực rắn chắc.

Đầu óc quay cuồng choáng váng.

Cùng lúc đó, bên tai vang lên một tiếng rên khẽ nén đau.

Giang Chi thở dốc vì kinh hoàng.

“Mắt mọc dưới chân à?”

Giọng nam trầm khàn mang theo từ tính vang lên trên đỉnh đầu.

Cô lờ mờ mở mắt, mới phát hiện hai tay mình đang bám chặt lấy một người.

Từ bờ vai rắn chắc lần theo lên trên, gương mặt góc cạnh mang vẻ ngang tàng của Biên Dã hiện rõ trong mắt cô.

Cậu thiếu niên hơi rũ mắt, tóc có chút rối, cả người tỏa ra khí chất không dễ trêu vào.

Nhớ lại chuyện vừa rồi, tim Giang Chi khẽ run – tiêu rồi, chắc cô đâm vào khiến anh bị đau rồi.

Cô vội vàng buông tay, như bị bỏng, lùi về sau nửa bước:

“…Em tự đứng được rồi.”

Nhưng ngay lúc chân vừa chạm đất, mắt cá chân đau nhói khiến cô loạng choạng suýt ngã.

Bàn tay rộng lớn kịp thời đỡ lấy cô.

Biên Dã cụp mi mắt, hàng mi đen dài khẽ run, gần như có thể ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ người cô.

Thơm thoang thoảng, rất dễ chịu.

“Cảm… cảm ơn.” Giang Chi lúng túng tựa vào tường, có chút ngượng ngùng.

Rất nhanh, cô như sực nhớ ra chuyện vừa rồi, ngẩng đầu nhìn lên.

Phó Thi Như vẫn đứng ở góc cầu thang, sách trong tay sắp bị cô ta bóp nát, sắc mặt trắng bệch.

Cô ta muốn chạy, nhưng ánh mắt lạnh buốt như dao của Biên Dã cứ như khóa chặt lấy cô ta, khiến cô ta căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.

Giang Chi rất muốn chất vấn cô ta vài câu, nhưng vì có Biên Dã ở đây, cô cố nhịn xuống.

“Còn không cút?” Đôi mắt đen sâu của Biên Dã khóa chặt cô ta, giọng nói lạnh như băng.

Phó Thi Như như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, sau lưng đẫm mồ hôi lạnh, mặt mày tái mét, vội vã quay người bỏ chạy.

Giang Chi nghiêng đầu liếc anh  trong lòng mơ hồ không hiểu — anh ghét cô đến mức đó sao?

Rõ ràng tận mắt thấy Phó Thi Như đẩy cô, vậy mà lại thả người ta đi như không có gì.

Hàng mi cô khẽ rũ xuống, trong lòng có chút nghẹn lại.

“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?” Biên Dã liếc mắt nhìn xuống chân cô, chiếc tất trắng che khuất mắt cá chân, không nhìn ra được gì.

“Hả?” Giang Chi chưa kịp hiểu ý anh.

“Chân như vậy không đến phòng y tế thì tự lành chắc?” Giọng anh lười biếng, sắc mặt nhàn nhạt không biểu cảm.

“Ờ…” Cô khẽ đáp, rồi cẩn thận nhấc chân phải bước xuống từng bậc thang, bước đi khập khiễng, tốc độ cực chậm.

Biên Dã đi trước mấy bước, ngoái lại nhìn, phát hiện cô còn chưa xuống được mấy bậc.

Anh lặng lẽ quay lại, ngồi xuống trước mặt cô:

“Lên đi.”

Cô khựng lại, thoáng bối rối:

“Em tự đi được mà…”

Biên Dã nghiêng đầu liếc cô, ánh mắt sắc như dao:

“Với cái tốc độ rùa bò của cô, muốn đi đến phòng y tế chắc tới giờ tan học. Hay là muốn để bà biết rồi nghĩ tôi bắt nạt cô?”

“Hả?” Câu này khiến Giang Chi ngẩn người.

Liên quan gì đến… bà nội?

“Lên.” Giọng anh thấp hơn một chút, như thể mất kiên nhẫn.

Thôi kệ, chọc anh tức lên thì lại mệt nữa.

Giang Chi rón rén trèo lên lưng anh, nhưng không dám dựa sát vào người anh, hai tay vòng qua cổ chỉ ôm lỏng lẻo, giữ một khoảng cách nhỏ.

Cô rất nhẹ, nhẹ đến mức Biên Dã cảm thấy như đang cõng một tờ giấy.

Anh nghi ngờ không biết ngày thường cô ăn cơm rơi vào đâu hết.

Giờ này sắp vào tiết, khu vực quanh dãy lớp học vắng tanh, chẳng có ai cả.

Trong khuôn viên rộng lớn, bóng dáng hai người nhỏ xíu dần dần chuyển động.

Cánh tay bắt đầu mỏi, Giang Chi khẽ điều chỉnh tư thế, cử động rất nhẹ.

Biên Dã liếc thấy, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấc cô lên một chút.

Động tác rất bất ngờ.

Cô không đề phòng, dán sát vào lưng anh, cánh tay vô tình chạm vào cổ anh.

Một cảm giác mềm mại lướt qua.

Khác hoàn toàn với đám con trai, thường thì cơ bắp hay xương cốt đều cứng rắn.

Một cảm giác kỳ lạ như làn sóng len lỏi qua lồng ngực anh.

Giang Chi vừa định dịch tay ra xa một chút, lại nghe giọng nói trầm khàn lười biếng của Biên Dã vang lên phía trước:

“Cứ vậy đi, đừng động.”

“Cõng như này đỡ mỏi.”

Cô chớp mắt, ngoan ngoãn nghe lời.

Lưng anh rộng và rắn chắc, tóc cắt ngắn, cổ trắng trẻo lộ ra trong tầm mắt.

Từ dãy lớp học đến đây, anh cõng cô một mạch mà chẳng thở dốc lấy một cái, thể lực thật sự không phải dạng vừa.

Tới phòng y tế, Biên Dã nhẹ nhàng đặt cô xuống, nói ngắn gọn tình hình cho bác sĩ.

Bác sĩ nữ đeo găng tay, cẩn thận cởi vớ cho cô.

Mắt cá trắng nõn nay sưng đỏ như bị bong bóng đè lên, trông xót cả tim.

Bác sĩ vừa ấn nhẹ, Giang Chi đã nhăn mặt vì đau, cố cắn răng không kêu thành tiếng.

Biên Dã nhíu mày:

“Bác sĩ nhẹ tay chút.”

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh ý cười, hiểu rõ:

“Không nặng lắm, bôi thuốc vài hôm là ổn.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Giọng Giang Chi mềm mại nhẹ nhàng, như chú cừu nhỏ khiến người ta không nỡ mắng.

Bác sĩ lấy lọ thuốc rượu từ ngăn tủ chuẩn bị xoa bóp, chưa kịp làm thì bên ngoài có một nam sinh ôm bụng rên rỉ chạy vào, bà liếc nhìn Biên Dã:

“Em biết xoa không?”

“Biết.”

Biên Dã nhận lấy thuốc, động tác thành thạo đổ ra tay chuẩn bị xoa bóp.

Trước khi bắt đầu, anh liếc cô một cái:

“Cố chịu chút.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng vừa chạm vào, đau đến nỗi suýt bật khóc, cả người co rúm lại.

Biên Dã khựng tay, mày hơi nhíu lại.

Giang Chi mắt hoe hoe đỏ, ngước nhìn anh đầy tội nghiệp:

“Không sao, anh cứ tiếp tục… em chịu được.”

Cô siết chặt thành ghế, rõ ràng là sợ đau, nhưng vẫn cố gắng gượng.

Biên Dã cúi đầu nhìn mắt cá chân cô, đổi sang một cách xoa nhẹ hơn.

Tuy vẫn còn đau, nhưng đỡ hơn nhiều.

Giang Chi không còn căng thẳng nữa, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người anh.

Khi anh nghiêm túc làm việc, vẻ mặt ấy… thật sự rất cuốn hút.

Xoa thuốc xong, Biên Dã lại đích thân đưa cô trở về khu Tây.

Thấy cô an toàn vào lớp, anh mới móc điện thoại ra gọi cho Tống Ngôn Húc.

Đầu dây bên kia đang náo nhiệt với tiếng xúc xắc và tiếng rượu chè ồn ào:

“Sao thế, anh Dã?”

Giọng Biên Dã hờ hững:

“Hoa khôi khu Tây hôm sinh nhật cậu dẫn đến, gọi cô ta đến Kim Đình.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc