Khi Giang Chi tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng. Nhìn thấy căn phòng quen thuộc, cô ngẩn ra một lúc, vừa xuống lầu vừa cố nhớ lại chuyện mình về nhà thế nào sau khi say tối qua.
Vừa thấy cô, quản gia từ trong bếp mang ra một ly nước mật ong:
“Uống chút cho dịu dạ đi cháu, sau khi say rượu ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu.”
“Cháu cảm ơn chú ạ.” Giang Chi nhận lấy, ôm ly uống từng ngụm nhỏ.
“Đêm qua cậu chủ đưa cháu về, cháu đã say đến bất tỉnh làm chú tưởng có chuyện gì xảy ra, hên là chỉ say thôi.” Quản gia mặt mày hiền hậu, “Nhưng thấy quan hệ của cháu với cậu ấy cải thiện, chú thật lòng mừng lắm.”
Giang Chi ngẩn người.
Không phải hôm đó anh bị cô làm mất hứng rồi bỏ về từ sớm sao?
Cô chớp mắt, bất chợt nhớ đến giấc mơ chân thật đêm đó. Trong lòng khẽ khựng lại—chẳng lẽ lúc say mình nói gì không nên nói rồi?
Suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn bên cô suốt cho đến cuối tuần, khiến cô quyết định, khi nào đi học lại sẽ tìm Biên Dã để cảm ơn, tiện thể xin lỗi.
Thế nhưng liên tiếp mấy ngày sau, cô chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả. Cô bắt đầu hoài nghi không biết hôm đó mình có lỡ lời gì khiến anh giận không.
Thứ ba, sau buổi ôn tập ở khu Đông, khi Giang Chi thu dọn cặp sách chuẩn bị về thì phát hiện trời đã đổ mưa to tự lúc nào.
Các bạn cùng lớp ôn tập lần lượt rời đi. Cô vốn ít giao tiếp, thấy Trình Hàng Việt là người cuối cùng còn ở lại, bèn lấy hết can đảm lễ phép hỏi:
“Cậu có thể cho mình đi nhờ ô một đoạn được không?”
Trình Hàng Việt mặt không cảm xúc mở ô ra, lạnh nhạt từ chối:
“Xin lỗi, chúng ta không cùng đường.”
Giang Chi mím môi, lặng lẽ đứng tránh sang một bên.
Vì khuôn mặt đáng sợ xấu xí này, nên không được giúp đỡ cũng là điều hiển nhiên sao?
Thôi vậy, đợi mưa nhỏ lại rồi về cũng được.
Cô lấy bài tập thầy giáo giao ra khỏi cặp, yên lặng ngồi xổm trên bậc thang đọc sách.
Xa xa, giữa làn mưa mờ mịt, có hai bóng người đang tiến lại gần.
“Ơ kìa anh Biên, kia chẳng phải là em gái Giang sao?” Tống Ngôn Húc nheo mắt nhìn xuyên qua màn mưa.
Biên Dã chậm rãi nhai kẹo cao su, đưa mắt nhìn theo.
Thiếu nữ ngồi co lại bên bậc thang, vóc người nhỏ nhắn, tóc buộc đuôi ngựa thả nghiêng qua vai phải, tay ôm sách, vẻ mặt chăm chú.
Không hiểu sao hình ảnh đêm đó đưa cô về nhà lại lướt ngang qua trong đầu anh.
“Chắc em ấy không mang theo ô. Hay là mình đưa em ấy về một đoạn đi, trời mưa thế này biết khi nào mới tạnh, để em ấy ngồi đó thì tội quá.”
Tống Ngôn Húc khẽ thúc cùi chỏ vào người anh, nhỏ giọng hỏi:
“Sao hả anh Dã?”
Biên Dã nhìn cơn mưa lớn đang dâng lên từng đợt hơi nước, không từ chối:
“Muốn đi thì tự đi, đừng kéo tôi theo.”
“Được thôi~ Dù gì hôm nay em cũng không lái xe, vừa hay tiện đưa em Giang đi chung xe với anh luôn.”
Tống Ngôn Húc vừa nói vừa định bước tới, kết quả là một bóng đen hấp tấp chạy vọt qua trước mặt cậu trong màn mưa.
“Chi Chi!”
Giang Chi còn đang chăm chú làm bài toán, chợt nghe thấy giọng quản gia từ xa đến gần.
Cô ngẩng đầu, sững người:
“Chú Quan? Sao chú lại đến đây?”
Quản gia mặc vest đen, tay cầm một chiếc ô lớn màu đen, mưa rơi tí tách không ngớt quanh chân:
“Lúc nãy chú vừa cùng ông chủ tiếp khách trở về, thấy trời mưa to thế này lại nhớ ra hôm nay cháu không mang ô, quần áo cũng không kịp thay, nên vội qua đón cháu.”
Lòng Giang Chi bỗng chốc ấm áp vô cùng:
“Cháu cảm ơn chú.”
“Đứa bé ngoan, thu sách lại rồi về nhà thôi.”
Quản gia hiền hậu cười, ánh mắt đầy trìu mến.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn ngồi ở đây đọc sách, ông vừa thấy vui lại vừa xót xa trong lòng.
Giang Chi nhanh chóng đeo cặp lên, đi vào màn mưa theo ông.
“Thôi xong, người ta được ba tới đón rồi.”
Mưa quá lớn khiến Tống Ngôn Húc không nhìn rõ mặt quản gia, cũng không biết chuyện cha mẹ Giang Chi đã qua đời, cứ tưởng là ba ruột cô.
Áo vest chỉnh tề, trông cũng ra dáng lắm.
“Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân còn chẳng có, tiếc ghê.”
Anh ta lắc đầu, bộ dạng như tiếc nuối lắm.
“Đọc tiểu thuyết nhiều quá nên trí tưởng tượng bay xa à?”
Biên Dã liếc anh ta một cái, vẻ mặt thờ ơ rồi cứ thế đi tiếp.
Tống Ngôn Húc không nhịn được lườm một cái:
“Nếu anh mà tự nếm được miệng của mình, chắc anh cũng bị trúng độc mất.”
Trước khi bước ra khỏi cổng trường, Giang Chi vô thức quay đầu nhìn lại—trong sân trường rộng lớn, cô không còn thấy bóng người thứ ba nào nữa.
Lúc chuẩn bị lên xe, từ góc Đông Nam vang lên một tiếng “tách” rất khẽ.
——
Ngày hôm sau, Giang Chi đến từ rất sớm, trong lớp vẫn chưa có mấy người.
Vừa bước vào chỗ ngồi xuống, cô đã thấy mấy nữ sinh lớp khác đi ngang qua, cố ý nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt đầy ẩn ý, miệng còn khe khẽ bàn tán điều gì đó.
Vì khoảng cách xa nên cô không nghe rõ.
Giang Chi không để tâm lắm, lấy bài tập ra nộp cho cán sự bộ môn.
“Ui da, xin lỗi nhé, tớ không cầm chắc.”
Bài tập tiếng Anh cô đưa ra “bịch” một tiếng rơi xuống đất, cán sự bộ môn là Chu Kỳ Lâm cúi đầu nhìn cô với ánh mắt đầy khinh miệt, giọng điệu chua ngoa khó chịu.
Giang Chi chưa từng đắc tội với cô ta, cũng không hiểu sao lại bị đối xử như vậy, nhưng cô không muốn tranh cãi, liền cúi người nhặt bài tập lên.
Chu Kỳ Lâm đạp một chân lên tờ bài, ánh mắt khinh thường:
“Với cái sức này mà cũng đòi cầm đồ à? Sao không lấy sức hầu hạ mấy ông già ra mà dùng?”
Giang Chi hơi cau mày.
Cán sự lớp đứng cạnh không chịu nổi, kéo nhẹ Chu Kỳ Lâm:
“Mọi người đều là bạn học, cậu đừng quá đáng như vậy.”
“Ai là bạn học với cái loại hạ tiện này chứ? Cùng lớp thôi đã thấy buồn nôn rồi.”
Chu Kỳ Lâm chẳng buồn che giấu sự ghê tởm.
Trước đó nghe nói con “quái vật xấu xí” này vì muốn gặp Biên Dã mà chạy lên tận núi Hạc Gia, cô ta còn tưởng là trò nói đùa.
Biên Dã là kiểu người để ếch ngồi đáy giếng cũng có thể mơ mộng sao?
Vậy mà cuối tuần vừa rồi lại nghe nói Giang Chi còn đến cả tiệc sinh nhật của Biên Dã, thậm chí còn ra vẻ thanh cao từ chối uống rượu với cậu ấy nữa chứ.
Giả tạo thấy ớn!
Chu Kỳ Lâm tự thấy mình đẹp hơn con nhỏ này gấp trăm lần, vậy mà dù cố gắng thế nào Biên Dã cũng chẳng buồn liếc một cái. Dựa vào đâu mà nó lại được đặc quyền?
Giang Chi buông tay, đứng dậy, nghiêm túc hỏi:
“Cậu nói tự hạ thấp mình là sao? Nói rõ ràng ra đi.”
“Làm rồi còn không dám nhận hả?”
Chu Kỳ Lâm cười mỉa, ánh mắt khinh miệt:
“Nghe nói có người thấy tận mắt thấy cậu bước lên xe của một ông chú nhà giàu đấy nhé. Cậu như thế này, vừa xấu vừa phải đeo máy trợ thính, ông ta coi trọng gì ngoài cái tuổi trẻ của cậu?”
Giang Chi lập tức hiểu ra – tối qua chú Quan đến đón cô, bị người ta nhìn thấy rồi hiểu nhầm, thậm chí còn đem chuyện này ra bịa đặt.
Cô nghiêm nghị nói:
“Vu khống là vi phạm pháp luật.”
Chu Kỳ Lâm như thể nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời:
“Hay đấy, sắp toi đến nơi rồi còn mạnh miệng, vậy thì xem ‘bằng chứng sắt đá’ xem nào, xem miệng cậu còn biện bạch được hay không.”
Nói rồi cô ta lấy điện thoại mở diễn đàn trường ra — bài đăng đang đứng đầu chính là bài ám chỉ Giang Chi bị “bao nuôi”, lượt tương tác cực cao.
“Nè, mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho kỹ.”
Giang Chi cầm lấy điện thoại, tiêu đề bài viết nổi bật đập vào mắt:
[Nữ sinh vì yêu hay là sắp gả vào hào môn?]
Phía dưới là hình ảnh rõ nét lúc cô lên xe, chú Quan cầm ô che cho cô.
Góc chụp vô cùng hiểm hóc, nhìn như thể cô tựa sát vào lòng người đàn ông kia.
Do ông ấy quay lưng lại nên không thấy mặt, còn gương mặt cô thì bị chụp một phần ba, chiếc khẩu trang trắng gần như trở thành dấu hiệu nhận dạng đặc trưng.
Nội dung bài viết mang đậm tính dẫn dắt:
“Ai cũng biết khu Tây đều là con nhà thường dân, nhưng chiếc xe này ít nhất cũng cả chục tỷ, có điều kiện vậy sao còn học ở đây nhỉ? Có ai phân tích giúp với, nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi.”
Bình luận:
Lầu 1: Ủa? Đây chẳng phải “quái vật xấu xí” nổi tiếng khu Tây sao? Nghe nói nhà nghèo rớt mồng tơi, ngày ngày ăn cơm chan tương, nếu không học giỏi thì đừng hòng vô được Thánh Gia đấy.
Lầu 2: Có gì mà không hiểu chứ? Trên đời này làm gì có tình bạn trong sáng giữa nam và nữ? Cùng lắm thì… bạn giường thôi ha ha ha.
Lầu 181: Quả nhiên là “đi trước thời đại”, ông chú này nhìn cũng phải năm sáu chục rồi đấy nhỉ, vậy mà cũng nuốt trôi à? Cũng xứng đáng được “hưởng thụ” thật.
Lầu 197: Không hiểu ông ta nhìn trúng cô ta chỗ nào? Đừng nói là khẩu vị đặc biệt, mê mấy bé ngoan học giỏi nhé?
…
Lầu 3: Không hổ danh là học bá! Đầu óc linh hoạt, một bước lên mây, tốt nghiệp cái là thành bà chủ hà hào môn rồi ha ha ha.
Lầu 388: Bà chủ cái gì mà bà chủ, ông kia già đến thế rồi, chắc là làm “vợ bé” có tiền xài cả đời là cùng.
Bài đăng từ đêm qua đến giờ đã lên đến hàng trăm bình luận, mỗi câu đều độc địa và khó nghe, hoàn toàn chẳng có tí văn minh nào của người từng học qua 9 năm phổ cập giáo dục.
Hàng loạt cảm xúc trộn lẫn, trào dâng trong lòng Giang Chi như một cơn sóng lớn.
Cô run rẩy cả người, tay cầm điện thoại suýt nữa rơi xuống đất.
Chu Kỳ Lâm nhanh tay giật lại điện thoại, mặt đầy chán ghét, còn rút mấy tờ giấy lau như thể vừa bị bẩn tay, miệng tiếp tục mỉa mai.
Giang Chi cảm thấy tai ù đi, chẳng còn nghe rõ xung quanh. Cô cúi người xuống nhặt lại bài tập, không nói một lời.
Lúc đó, Trì Niệm bước vào, liền thấy Giang Chi như mất hồn, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào sách, đau lòng nắm lấy tay cô:
“Chi Chi, cậu… cậu không sao chứ?”
Trên đường đến lớp, Trì Niệm vừa thấy bài đăng kia, đã lao vào “chiến đấu” hơn chục lượt, nhưng hoàn toàn không đỡ nổi đám người ác miệng đó — chúng chẳng khác gì đám chó điên, cắn bừa, nói năng hạ lưu khiến cô nàng chỉ muốn xé xác từng đứa.
Thấy Giang Chi không đáp, cô nàng càng hoảng hơn:
“Chi Chi, cậu đừng dọa tớ…”
Giang Chi như vừa tỉnh mộng, ngược lại dịu dàng an ủi cô nàng:
“Không sao mà, cậu đừng lo.”
Trì Niệm tức giận đến nỗi run tay:
“Chi Chi, chúng ta báo công an đi! Đây là vu khống, là bạo lực mạng đó!”
Tại sao ai cũng có thể tùy tiện chĩa mũi dùi vào Chi Chi, bắt nạt cậu ấy chứ?
Giang Chi thấy ấm lòng, ánh mắt rưng rưng:
“Cảm ơn cậu.”
Dù lúc mới nhìn thấy những lời đó, cô đã thật sự bị tổn thương sâu sắc — nhưng sự thật đã bị bóp méo, dù họ có ghét cô cũng không nên lôi chú Quan vô tội vào cuộc.
Chiếc mũ này, cô tuyệt đối không đội. Cô sẽ tìm ra người tung tin bịa đặt này.
“Dù thế nào, tớ cũng luôn bên cậu.” Trì Niệm ôm lấy tay cô.
Mũi Giang Chi cay cay, khẽ nói:
“Cảm ơn cậu…”
Bài viết trên diễn đàn đã nhanh chóng lan truyền khắp trường Thánh Gia.
Lúc này, Tống Ngôn Húc đang ngồi ở Kim Đình chơi game, điện thoại liên tục rung lên.
Anh ta lười biếng liếc một cái, nhưng chỉ vài giây sau đã bật thốt một câu:
“Vãi! Toang rồi!”
“Tỉnh dậy đi anh Dã, có chuyện lớn rồi!” Anh ta lay lay Biên Dã đang nằm gác chân ngủ trong góc ghế.
Biên Dã bị lay đến phiền, cau mày mở mắt, giọng lạnh như băng:
“Tốt nhất là chuyện thật đấy.”
“Lần này là thật đó!” Tống Ngôn Húc đưa điện thoại qua, mặt nghiêm túc:
“Anh nhìn xem, có phải em gái Giang nhà anh không?”
Biên Dã cầm lấy điện thoại, mắt còn ngái ngủ. Nhưng khi lướt qua tấm ảnh và những lời lẽ cay nghiệt đó — lập tức tỉnh táo, mặt tối sầm lại.
Tống Ngôn Húc lập tức nói thêm:
“Anh Dã, cái ông già trong ảnh đâu phải ai lạ, chẳng phải là người chúng ta gặp tối hôm qua sao? Dù không phải ba ruột, cũng không thể như những lời chúng nó nói được!”
Ngay từ lần đầu tiên gặp Giang Chi, anh ta đã cảm thấy khí chất của cô gái này khác hẳn với những người con gái khác mà anh ta từng gặp — thuần khiết, sạch sẽ.
Suốt mười mấy năm qua, mục tiêu của cô chắc chỉ có học hành là chính, mà biến số duy nhất… e là việc thích anh Dã.
Anh Dã đúng là…cũng hại không ít người đâu.
Tống Ngôn Húc không rõ cô là ai, nhưng trong lòng Biên Dã lại biết rõ ràng.
Một luồng sát khí mơ hồ bốc lên trong lòng, càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Cô gái ngoan ngoãn chỉ biết học hành như vậy, mà thấy những lời đồn nhảm này, chắc là khóc đến không thở nổi mất.
Biên Dã mặt lạnh như băng, gọi một cú điện thoại.
Rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy, giọng cung kính:
“Biên thiếu, có chuyện gì dặn dò ạ?”
“Xóa ngay bài đăng đang lan truyền trên diễn đàn trường.” Giọng Biên Dã trầm thấp, đầy lạnh lẽo, “Và… tra cho tôi xem là ai đăng. Tôi cho cậu mười phút.”
Dứt lời, thẳng thừng cúp máy.
Tống Ngôn Húc xem xong thì tặc lưỡi không ngừng:
“Anh Dã ra tay nhanh thật, người ta đuổi theo cũng chẳng kịp.”
Biên Dã chẳng có tâm trạng nói giỡn với anh ta, rướn tay kéo mạnh tóc, lẩm bẩm:
“Tôi ra ngoài một chuyến.”
“Ê ê anh đi đâu thế!” Tống Ngôn Húc vừa cất điện thoại vừa định đi theo, lại bị ánh mắt của Biên Dã chặn cứng tại chỗ.
Anh ta đành xấu hổ quay lại ghế, vừa ngồi xuống thì Trương Khắc ghé đầu lại hỏi nhỏ:
“Anh Dã đi đâu đó?”
“Còn đi đâu được nữa…” Tống Ngôn Húc ngậm miệng giữa chừng, bĩu môi, “Cấm không cho tôi đi theo, tôi cá trăm đồng là đi tìm em gái Giang.”
Nói xong lại đẩy Trương Khắc:
“Thôi thôi, đi mà chơi cái của mày đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chạy, chạy, chạy! Cuối cùng cũng đuổi kịp lịch đăng rồi ~