Ẩn Giấu

Chương 11: Đôi Mắt Hổ Phách Tuyệt Đẹp

Trước Sau

break

Trước mặt Biên Dã, Phạm Tĩnh Nghi không dám nhiều lời, nhưng trong lòng thì càng nghĩ càng tức, liếc sang đồng bọn là  Từ Dĩnh – bằng ánh mắt lạnh như rắn độc.

Đồ vô dụng, không phải mày bảo quan hệ tốt với Tống Ngôn Húc lắm à? Sao ngay cả chuyện nó đưa ai đến cũng không biết?

Từ Dĩnh dời mắt đi, lòng đầy ấm ức.

Mỗi lần không vừa ý là trút giận lên đầu cô ta, cô ta là bao cát hả?

Không khí lặng ngắt như tờ, Giang Chi còn đang do dự có nên nói gì để hóa giải hay không thì đã bị Trì Niệm kéo lại bên cạnh ngồi xuống.

Cô bạn nhỏ không chịu nổi cảnh Chi Chi nhà mình bị bắt nạt đâu.

“Ủa sao ai cũng ngồi im vậy? Hôm nay là sinh nhật một năm chỉ có một lần của anh Dã đó, phải quẩy lên chớ!”

Tống Ngôn Húc nhanh nhẹn kéo không khí trở lại.

Vài người phụ họa theo, chuyện nhỏ vừa rồi cũng nhanh chóng trôi qua.

“Hôm nay có nhân vật chính ở đây, trò chơi của tụi mình cũng phải nâng cấp mới được.”

Anh ta huých nhẹ vai Biên Dã: “Chơi một ván chứ không anh?”

“Tuỳ cậu.” Biên Dã vốn chẳng có hứng thú gì, buổi tiệc này cũng là tụi bạn ép chơi.

“Chốt luôn!”

Làm chủ trò chơi, Tống Ngôn Húc đưa xúc xắc cho hai người mới đến sau cùng – có tâm lắm nên còn lặp lại luật chơi cho Giang Chi.

“Rất đơn giản, mình hô bắt đầu và dừng, ai đổ ra số nhỏ nhất thì phải nhận hình phạt. Không được từ chối, nhớ nha~”

Mọi người đều gật đầu, có Biên Dã tham gia thì không khí như được đổ thêm dầu.

Ván đầu bắt đầu, Biên Dã lười biếng lắc xúc xắc vài cái rồi dừng.

Tất cả cùng mở nắp ra xem – anh lại là người có số nhỏ nhất.

Mấy cô gái khó giấu sự phấn khích, bất kể chọn “thật lòng” hay “thử thách”, họ đều mong chờ.

“Anh Dã, chọn một cái nha~”

Tống Ngôn Húc cười như cáo già.

Biên Dã lười nhác đáp: “Thật lòng.”

Tống Ngôn Húc vừa nghĩ tới câu hỏi  đã chuẩn bị riêng cho anh thì khóe môi gần như không đè nổi, ho khan một tiếng ra vẻ nghiêm túc:

“Vậy xin hỏi, anh có bao nhiêu bạn gái cũ rồi?”

Mấy cô gái mắt sáng lên, đồng loạt nhìn chằm chằm Biên Dã.

Chỉ riêng Phạm Tĩnh Nghi là sắc mặt tối sầm.

Biên Dã liếc Tống Ngôn Húc một cái, giữa bao ánh mắt mong chờ, nhàn nhạt mở miệng:

“Chưa từng có.”

Không khí lặng như tờ.

Mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Phạm Tĩnh Nghi.

Giang Chi cũng bất ngờ – chẳng phải cô ta từng nói mình là bạn gái anh sao?

Phạm Tĩnh Nghi mặt mày tái nhợt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Những ánh mắt kia như từng cái bạt tai quất thẳng vào mặt cô ta, vừa đau vừa nhục.

“Có vấn đề gì à?”

Giọng Biên Dã lười biếng mà lạnh lùng vang lên, phá tan sự im lặng.

Phó Thi Như là người phản ứng nhanh nhất, cười rạng rỡ như hoa:

“Tất nhiên là không rồi~ Chỉ là không ngờ Biên thiếu lại nghiêm túc chuyện tình cảm như vậy thôi.”

E là sau tối nay, cả trường Thánh Gia sẽ đều biết Biên Dã chưa từng có người yêu.

Nam thần là cây chưa có chủ, vậy là cơ hội vẫn còn!

“Rồi rồi, tiếp tục nào tiếp tục nào!”

Tống Ngôn Húc cảm thấy nhiệm vụ thành công mỹ mãn, vui vẻ thúc đẩy tiến độ.

Sau mấy ván trôi qua, Giang Chi “dính đạn”.

Nghĩ tới mấy câu hỏi riêng tư mà Tống Ngôn Húc từng hỏi, cô quả quyết chọn:

“Thử thách.”

Tống Ngôn Húc cười điên cuồng trong lòng, ngoài mặt lại ra vẻ đạo mạo, “Vậy mời em… uống giao bôi với người khác giới thứ năm bên tay trái.”

“Người thứ năm à…”

Trì Niệm ngoan ngoãn đếm giùm, đến số năm thì giọng bỗng khựng lại.

Vì người thứ năm — chính là Biên Dã.

Trùng hợp quá đi mất.

Giang Chi cũng ngẩn ra. Cô và Biên Dã dường như chưa thân đến mức chơi mấy trò thế này. Lỡ anh không vui thì sao?

Hơn nữa tửu lượng của cô rất kém, mà nếu lỡ xỉn trước bao nhiêu người thế này… thì quê chết mất.

Cân nhắc một lát, cô nhỏ giọng hỏi Tống Ngôn Húc:

“Có thể đổi thử thách khác không ạ?”

Thử thách này là Tống Ngôn Húc cố tình thiết kế riêng cho cô và Biên Dã, dĩ nhiên không đời nào chịu đổi, cười hì hì nói:

“Em gái ơi, chơi là phải theo luật nha~”

Giang Chi lúng túng nhìn sang Biên Dã đang mặt không cảm xúc.

Phạm Tĩnh Nghi thì ghen đến phát hoả, giả vờ từ chối, giả vờ ngượng ngùng… đúng là trà xanh thứ thiệt mà.

“Thế nào, uống với tôi mất mặt lắm hả?”

Biên Dã mặt lạnh, giọng cũng trầm xuống vài độ.

“Không phải đâu…”

Cô vừa định lắc đầu thanh minh thì Phó Thi Như đã nhanh tay giành lấy ly rượu, cười tươi như hoa mà xen ngang:

“Có lẽ cô ấy chưa từng uống giao bôi với ai nên ngại. Biên thiếu đừng để bụng, dù sao đều là con gái, để tôi thay cô ấy cũng được mà~”

Biên Dã khẽ cười lạnh, toàn thân tỏa ra áp suất thấp.

“Cô là cái thá gì?”

Phó Thi Như cứng họng, nụ cười đông cứng trên mặt.

Không khí phút chốc lặng ngắt như tờ.

Phạm Tĩnh Nghi ngồi bên cạnh lườm cả hai, trong lòng mắng thầm: Đồ hạ tiện không biết thân phận!

Giang Chi hoàn toàn không ngờ sự việc lại đi xa đến thế. Cô vội vàng rót lại ly rượu, cầm lên nói nhỏ:

“Không sao… em uống.”

Lúc nói lại quên luôn cả quy tắc “uống giao bôi”, thế là… ngửa cổ, một hơi cạn sạch.

Vị rượu cay nồng xộc vào khoang miệng và cổ họng, khiến Giang Chi không kìm được ho dữ dội, sặc đến nỗi nước mắt cũng trào ra.

Trì Niệm lập tức đưa cho cô một ly nước ấm, vừa lo lắng vừa dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô:

“Uống chút nước đi, cho đỡ.”

Ánh mắt của Biên Dã u tối, lạnh lẽo, dừng lại trên dáng vẻ lúng túng của cô, tâm trạng vốn đã nhạt lại càng thêm u ám.

Chỉ là một ly rượu giao bôi thôi, chẳng lẽ anh bẩn đến mức khiến người ta thà tự mình uống còn hơn à?

“Các cậu chơi tiếp đi.”

Anh trầm giọng vứt lại một câu, rồi rút chìa khóa xe, đứng dậy rời đi, bóng lưng lạnh lùng thẳng tắp.

“Ê, anh Dã——”

Tống Ngôn Húc giật mình, đây không phải kết cục mà anh ta dự tính đâu nha.

Mọi người nhìn nhau, không khí lặng như tờ.

Giang Chi vừa mới dịu lại sau cơn sặc, vẻ mặt lộ rõ bối rối mờ mịt.

Sao lại giận rồi…

Bữa tiệc này là do Tống Ngôn Húc tổ chức, sinh nhật nhân vật chính lại bỏ về giữa chừng nhưng khách đã tới đông đủ, vẫn phải chơi tiếp. Chỉ là không có Biên Dã, sự phấn khích của các cô gái cũng giảm đi rõ rệt.

Giang Chi và Trì Niệm không quen mấy người ở đây, nên tách ra ngồi riêng.

Ly rượu vừa rồi quá mạnh, khiến Giang Chi choáng váng tựa cả người vào vai Trì Niệm, mắt lim dim, thần trí mơ hồ.

Trì Niệm đưa tay xoa nhẹ đầu cô, vừa nhai bánh vừa lắc đầu thở dài:

“Biên Dã quả nhiên danh bất hư truyền, tính khí khó chiều đến vậy, mấy chị gái kia đúng là thần kinh thép mới chịu nổi.”

Bữa tiệc kết thúc lúc hơn mười giờ. Nơi này lại ở vùng ven ngoại thành, rất khó bắt xe. Các bạn nữ đều được các bạn nam đưa về.

Sau khi thề thốt đủ điều, Tống Ngôn Húc mới khiến Trì Niệm yên tâm giao Giang Chi đã say đến mở mắt không nổi cho anh ta.

Trước khi đi, Trì Niệm còn dặn dò:

“Về đến nơi nhớ gọi cho mình một cuộc, biết chưa?”

Giang Chi mơ mơ màng màng gật đầu, “Ừm” một tiếng.

Tống Ngôn Húc lịch thiệp đỡ cô đi về phía bãi đậu xe, trong lòng còn đang áy náy vì cảm thấy chính mình hôm nay giúp thì ít mà phá thì nhiều, thì bất ngờ thấy ở phía không xa có một bóng người mờ mờ ngồi xổm dưới ánh đèn đường.

Cậu dụi mắt, ngờ ngợ gọi:

“Anh Dã?”

Biên Dã dập tắt điếu thuốc cuối cùng trong tay, ném chuẩn xác vào thùng rác bên cạnh rồi mới quay đầu lại.

Dưới ánh đèn mờ mịt dưới chân núi, đường nét gương mặt anh càng thêm sắc lạnh.

“Anh vẫn chưa đi à?”

Tống Ngôn Húc vừa dứt lời liền muốn tự vả. Người ta rõ ràng đang ở đây, còn hỏi câu dư thừa.

Biên Dã không đáp, chỉ đứng dậy, ánh mắt từ đầu đến cuối dừng lại trên người Giang Chi.

Tống Ngôn Húc thấy thế, tưởng anh còn đang bực chuyện ban nãy, vội vàng giải thích thay Giang Chi:

“Cô ấy tửu lượng kém, uống một ly là gục liền. Lúc nãy còn hỏi em có đổi thử thách được không cơ mà—”

“Tôi đưa cô ấy về.”

Biên Dã ngắt lời, giọng thản nhiên mà lười biếng.

“Ơ… Hả?” Tống Ngôn Húc nghi ngờ mình nghe nhầm.

Anh đưa cô về chẳng qua là sợ cô xảy ra chuyện. Dù chỗ này do anh chi tiền thuê, nhưng anh không định giải thích gì, chỉ lạnh nhạt nhận lấy Giang Chi đang mơ màng không tỉnh táo từ tay Tống Ngôn Húc.

Cơ thể cô mềm nhũn không xương, khẽ dựa vào bả vai anh.

“Cậu về trước đi.”

Tống Ngôn Húc sững người nhìn cảnh này, đến khi nghe anh nói, mới phản ứng kịp: “À… Được, được.”

Anh ta đi được vài bước lại không nhịn được quay đầu nhìn, mãi đến khi lên xe rời khỏi.

Lần đầu tiên thấy Biên Dã chủ động, lại còn dịu dàng thế này. Lúc nãy trong buổi tiệc chẳng phải anh cau có lắm sao? Thế mà giờ lại ngồi chờ dưới chân núi lâu như vậy, chẳng lẽ là… đợi để đưa Giang Chi về?

Mẹ ơi, sợi dây tơ hồng này nối dính rồi sao?

Tống Ngôn Húc đi rồi, dưới chân núi chỉ còn lại chiếc xe của Biên Dã.

Anh cúi đầu nhìn cô gái đang yên lặng trong lòng, chân mày khẽ chau lại.

Không uống được thì nói thẳng, chẳng lẽ anh còn ăn thịt cô chắc?

Sắc mặt Biên Dã trầm xuống, cúi người bế cô lên.

Cô rất nhẹ, giống như một con thú cưng không có trọng lượng.

Giang Chi nằm trong ngực anh, cảm giác khó chịu khiến cô nhíu mày, khẽ lẩm bẩm, hình như muốn xoay người.

Biên Dã đưa tay giữ cô lại: “Đừng nhúc nhích.”

Cô ngoan ngoãn thả lỏng, rất nghe lời.

Anh kéo dây an toàn, cài chặt cho cô.

Trên người cô vương mùi rượu nhẹ, trong đêm khuya lại khiến người ta không hiểu sao thấy xao động.

Biên Dã trầm ngâm nhìn cô vài giây. Khi rút tay về, bên tai lại vang lên tiếng gọi khe khẽ:

“Biên Dã…”

Giang Chi nhắm mắt, lông mi cong dài phủ xuống thành bóng mờ.

Cô gọi tên anh rất nhẹ, như trong mơ mà thốt ra, nhưng anh vẫn thuận miệng đáp lại: “Ừ?”

Trong mộng Giang Chi cảm nhận được giọng thiếu niên quen thuộc, cảm thấy vô cùng chân thật. Nhưng cô nghĩ chắc chỉ là mơ thôi, vì trong hiện thực anh chưa từng dịu dàng với cô như thế.

“Về sau…”

Cô lẩm bẩm mơ màng, giọng đứt quãng, Biên Dã chỉ nghe được ba chữ.

“Gì cơ?” Anh hơi nghiêng người, cúi đầu lại gần.

Giang Chi ngoan ngoãn lặp lại, vẫn mơ hồ mơ màng: “Về sau đừng giận… Anh cười lên đẹp lắm.”

Qua lớp khẩu trang, hơi thở vương mùi rượu khẽ lướt bên tai anh, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua.

Biên Dã khẽ chớp mắt, không đáp lại ngay.

Anh ngắm nhìn cô vài giây, rồi giọng lười biếng vang lên:

“Lo chuyện bao đồng.”

Cửa xe đóng lại, ánh đèn đường mờ mịt xuyên qua cửa kính rọi lên nửa gương mặt Giang Chi, tựa như một tấm màn sa.

Anh im lặng vài giây, rồi đạp ga, đưa cô về biệt thự nhà họ Biên.

Đêm càng lúc càng khuya.

Khi anh bế Giang Chi bước vào biệt thự, quản gia đúng lúc đi ngang qua.

Thấy anh ôm người đi vào, quản gia giật mình, suýt tưởng mình hoa mắt.

“Cậu chủ.” Ông cung kính lên tiếng.

“Ừm.” Biên Dã nhàn nhạt đáp.

Quản gia bước nhanh tới, nhìn thấy Giang Chi bất tỉnh trong lòng anh, sắc mặt đầy lo lắng:

“Chi Chi sao vậy, bị ốm à?”

“Uống say.” Anh không nói nhiều, chỉ dặn: “Kêu người làm nữ giúp cô ấy tắm rửa.”

“Dạ, tôi biết rồi.”

Quản gia ngây người nhìn cậu chủ bế người lên lầu, phải mất một lúc mới phản ứng lại được cậu vừa nói gì.

Hai đứa nhỏ này cuối cùng cũng hòa thuận lại rồi sao? Không dễ dàng gì…

Trên lầu yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Biên Dã bước đi chậm rãi, đến trước phòng Giang Chi thì dừng lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.

Đây là lần đầu tiên anh vào phòng con gái.

Mùi hương nhè nhẹ lan trong không khí, thơm dịu mà không ngọt gắt, giống như đang nhẹ nhàng bao lấy cơ thể người ta. Cách bài trí hiện lên trong mắt anh, mềm mại ấm áp, khác hẳn với căn phòng mang sắc lạnh của anh.

Xem ra, bà Lê đúng là rất yêu thương cô.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lên cho cô.

Trên mặt Giang Chi vẫn đeo khẩu trang, nhưng vùng da lộ ra bên ngoài đã ửng đỏ, cô khẽ nhíu mày, trông như đang rất khó chịu.

Biên Dã đưa tay định tháo khẩu trang ra cho cô, không ngờ thiếu nữ dường như cảm nhận được gì, lông mi khẽ run.

Giây tiếp theo, cô chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt màu hổ phách tựa làn sương nơi núi rừng, dưới ánh đèn lấp lánh, đẹp đến rung động lòng người.

Giấc mơ này… sao lại dài thế nhỉ?

Giang Chi vô thức chớp mắt, lại chậm rãi nhắm lại, trông có vẻ vẫn còn rất buồn ngủ.

Nhìn gần đôi mắt ấy, Biên Dã khẽ ngẩn người vài giây.

Tim anh… bỗng lỡ một nhịp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc