Ẩn Giấu

Chương 10: Bước Trên Bóng Của Anh Ấy

Trước Sau

break

Vào thứ Sáu, giáo viên ôn tập cuộc thi tranh luận xin nghỉ, Giang Chi rảnh cả buổi nên quyết định cùng Trì Niệm bù lại bữa ăn hôm trước.

Kết quả là vừa tan học, cô đã bị Tống Ngôn Húc nhiệt tình mời tham dự tiệc sinh nhật của Biên Dã.

Không tiện từ chối, cô đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Bữa tiệc được tổ chức tại một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở ngoại ô. Khi họ đến, trời còn chưa tối hẳn.

Dãy đèn vàng ấm áp từ chân núi kéo dài lên đến lưng chừng, chiếu sáng cả khu biệt thự lớn lộng lẫy. Bàn tiệc trải dài, ly rượu lấp lánh, đồ ăn thức uống bày biện tinh xảo — tất cả đều sang trọng và xa hoa đến nghẹt thở.

Trì Niệm đi cùng đứng ngây người ở cửa, tròn mắt kinh ngạc, nói không nên lời.

Mẹ ơi… giàu đến mức này luôn á? Trên TV cũng chưa thấy ai làm tiệc thế này đâu á trời.

“Tiệc vẫn chưa bắt đầu đâu. Hai em nếu đói thì cứ ăn trước chút gì lót dạ nha, đừng ngại, cứ coi đây như nhà mình.” Tống Ngôn Húc vốn tính cách cởi mở, hào sảng chào đón.

Lần ở núi Hạc Gia, anh ta cũng đã nhận ra — cô em gái này đúng là mê mẩn amh Dã đến si tình. Chịu bao nhiêu ấm ức vẫn cứ một lòng một dạ, thật không dễ dàng. Mà anh Dã thích kiểu người thế nào thì anh ta không rõ, nhưng chắc chắn không phải dạng như Phạm Tĩnh Nghi.

Mà nói thật, anh ta cũng chẳng ưa gì Phạm Tĩnh Nghi — tâm cơ nhiều quá. Ngược lại, cô em này dù mặt mũi không được đẹp, nhưng tính tình ngoan ngoãn, nói chuyện dễ nghe.

Thôi thì anh ta làm Bồ Tát một lần, giúp cô một tay.

“Vâng ạ.” Giang Chi nhẹ giọng đáp, có Trì Niệm đi cùng nên cũng không thấy gò bó.

Thấy có người đến gọi Tống Ngôn Húc, cô nhẹ nhàng nói:

“Bọn em tự ngồi được, anh cứ đi làm việc đi.”

“Được! Có gì gọi anh nha!”

Tống Ngôn Húc vung tay cười thoải mái, trong lòng lại không nhịn được cảm thán thêm một lần: Cô em này tính tình thật sự quá tốt, vừa ngoan vừa nhẹ nhàng.

Lúc đó, Trương Khắc đi đến, ánh mắt có chút kỳ quái khi nhìn thấy Giang Chi. Cậu ta khoác vai Tống Ngôn Húc, vừa đi vừa hỏi:

“Anh Húc, sao lại đưa con nhỏ đó tới? Rõ ràng anh Dã không ưa mà.”

Tống Ngôn Húc lườm cậu ta:

“Hiểu cái đầu cậu ấy.”

Trương Khắc quay đầu nhìn Giang Chi đang lặng lẽ ngồi một góc — thật sự trông chẳng hợp gì với đám tụi họ, bèn lắc đầu, thầm cảm thấy Tống Ngôn Húc đúng là làm bậy.

Chưa nói tới anh Dã, chỉ riêng Phạm Tĩnh Nghi mà thấy cũng đủ dằn mặt rồi.

Sau khi Tống Ngôn Húc rời đi, hai cô gái tìm một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống.

Trì Niệm nhìn mấy cô gái mặc váy lộng lẫy lướt qua, trợn tròn mắt, rồi ghé sát vào Giang Chi thì thầm:

“Trời đất, họ mặc lồng lộn quá trời… không giống tụi mình, mặc mỗi đồng phục học sinh tới.”

Giang Chi không để tâm, chỉ mỉm cười dịu dàng:

“Cậu không thấy mấy món ăn vặt kia hấp dẫn hơn sao?”

Con sâu ham ăn cười hì hì:

“Cũng đúng!”

Trì Niệm đang xúc bánh kem ăn ngon lành thì chợt nhớ ra điều gì, ngượng ngùng nói nhỏ:

“Chi Chi, tụi mình không chuẩn bị quà gì hết mà tới ăn ké thế này… chủ tiệc có giận không ta?”

Giang Chi lắc đầu theo phản xạ:

“Chắc không đâu.”

Tối hôm đó nguy hiểm như vậy, anh còn sẵn sàng ra tay giúp bà cụ, không nhận lấy một lời cảm ơn. Chuyện nhỏ thế này, có lẽ anh chẳng để tâm.

“Ồ?” Ra-đa Trì Niệm lập tức bật sáng, nheo mắt nhìn cô chăm chú:

“Chi Chi à, cậu… chẳng lẽ đã âm thầm chuẩn bị gì rồi hả?”

Không giỏi nói dối, Giang Chi khẽ gật đầu.

Từ sau lần không thể thay mặt chú Biên tặng quà cho anh, trong lòng Giang Chi vẫn luôn canh cánh không yên.

Món quà lần này là cô tự tay chuẩn bị, không phải thứ đắt tiền gì, cũng chẳng biết liệu Biên Dã có lại ném thẳng trước mặt cô như lần trước không.

Trì Niệm thở dài cảm khái:

Đúng là thiếu nữ mới lớn biết tương tư… hôm trước còn nói không thích mà bây giờ….

Nghĩ đến chuyện tặng quà, Giang Chi liếc nhìn xung quanh một lượt. Cân nhắc một hồi, cô cảm thấy vẫn nên đưa riêng — lỡ bị từ chối trước mặt mọi người thì lại thành trò cười, cũng khiến anh không vui.

“Trì Niệm, tớ muốn đi tìm Biên Dã một chút, cậu ở đây một mình được chứ?”

Trì Niệm cười gian, lộ ra vẻ mặt “dì ghẻ thấy chuyện yêu đương”:

“Đi đi đi~ Tớ tự lo được!”

Giang Chi còn đang loay hoay không biết hỏi ai thì Tống Ngôn Húc vừa hay bước tới, trên vai vắt một chiếc áo khoác màu đen.

“Em gái ơi, nhờ em chuyện này được không?” Chưa kịp đợi cô mở miệng, cậu ta đã nói trước:

“Anh đang bận không rời ra được, anh Dã  nhờ anh mang cái áo khoác lên giùm. Em tiện tay giúp một chút nha?”

Cô vốn cũng định tìm Biên Dã, nên nghe vậy liền gật đầu:

“Em không biết anh ấy ở đâu.”

Tống Ngôn Húc trong lòng vui như mở cờ – kế hoạch kéo dây tơ hồng hoàn hảo – nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, chỉ tay về hướng tầng ba:

“Thấy căn cuối cùng phía đông tầng ba không? Anh Dã ở trong đó đấy.”

Giang Chi gật đầu, nhận lấy áo rồi đi về phía biệt thự.

Dãy đèn ngoài hành lang biệt thự sáng rực, ánh sáng phản chiếu trên từng lớp kính bóng loáng, toát lên vẻ lộng lẫy hoa lệ.

Phòng khách bên trong vô cùng rộng rãi, bốn phía là các căn phòng nối nhau bằng những hành lang dài. Dựa theo chỉ dẫn, Giang Chi nhanh chóng tìm được căn phòng nằm sâu phía đông.

Cửa phòng khép hờ, để lộ một vệt sáng ấm áp.

Cô giơ tay khẽ gõ cửa.

Cửa hơi mở ra, nhưng bên trong không có tiếng trả lời.

Cô vừa định gõ thêm lần nữa thì một giọng nói lạnh lùng, xen chút mất kiên nhẫn vang lên:

“Ai?”

“Là em.” Giang Chi đáp.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, ánh sáng trong phòng rọi lên hình ảnh người thiếu niên đang lười nhác dựa vào sofa.

Anh mặc áo thun đen, lộ ra cánh tay rắn chắc, gương mặt lạnh lùng pha chút mệt mỏi, mí mắt còn vương chút mơ màng — rõ ràng là vừa mới ngủ dậy.

Tim Giang Chi khẽ chùng xuống — chẳng lẽ…cô làm phiền giấc ngủ của anh rồi?

“Xin lỗi, em không cố ý làm phiền anh đâu.” Giọng cô rất khẽ, mềm như sương sớm, khiến người nghe chẳng thể nào giận nổi.

Sát khí mơ hồ trong ánh mắt Biên Dã chợt dịu đi phân nửa.

Anh hờ hững liếc cô một cái.

Cô cứ đứng ngoan ngoãn như vậy, ôm chiếc áo khoác trong tay — lại chính là áo của anh. Nhìn cứ như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, im lặng mà đáng yêu.

“Đến làm gì?” Anh lười nhác mở mắt hỏi.

Giang Chi hiểu nhầm ý anh là đang hỏi sao người mang áo lên lại là cô chứ không phải Tống Ngôn Húc, liền thật thà khai hết:

“Em có chuyện muốn tìm anh, anh ấy nói anh cần áo khoác nên em mang lên luôn.”

Nói rồi, cô đặt áo bên cạnh anh:

“Tối rồi có hơi lạnh, anh mặc thêm kẻo bị cảm.”

Biên Dã liếc nhìn chiếc áo, gương mặt vẫn lạnh nhạt không biểu cảm.

Tối qua thức trắng đêm, nên hôm nay anh mới tranh thủ chợp mắt ở đây, còn dặn họ Tống canh chừng đừng để ai lên làm phiền.

Ai bảo cần áo khoác chứ ?

Vậy nên… chuyện cô đến biệt thự suối nước nóng tối nay, tám phần là do Tống Ngôn Húc sắp đặt rồi.

“Có chuyện gì tìm tôi à?” Đôi mắt đen sâu thẳm của Biên Dã nhìn cô, khi không nói gì thì trông chẳng khác gì đang cáu.

May mà Giang Chi đã tiếp xúc anh đủ lâu, cũng không còn sợ như hồi đầu nữa.

Cô lục trong cặp ra một chiếc hộp nhỏ cỡ bàn tay, hơi ngập ngừng đưa tới:

“Quà sinh nhật cho anh.”

“Lần này là em tự mua.”

Ánh đèn phía trên sáng rực, rọi lên bàn tay cô trắng mịn như ngọc.

Ánh mắt anh rơi lên chiếc hộp — chất liệu không có gì đặc biệt, bao bì cũng chẳng thể gọi là tinh xảo. Phải nói là… trong suốt hai mươi mấy năm sống của anh, đây có lẽ là món quà sinh nhật “rẻ tiền” nhất từng thấy.

Thế nhưng, phản ứng đầu tiên của anh lại không phải là khó chịu hay ném thẳng như lần trước.

“Sao?” Biên Dã hơi nhướng mày, vẫn chưa nhận lấy ngay.

Giang Chi nghĩ đến lần tặng quà bất thành trước đó, mắt ánh lên vẻ chờ mong xen lẫn chân thành:

“Nếu món quà này có thể khiến anh thấy vui… thì đã rất xứng đáng rồi.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng như suối trong, khiến cả không khí cũng ngọt ngào theo.

Một lúc sau, Biên Dã khẽ cười khẩy.

Không phải là học bá sao? Sao cứ hết lần này đến lần khác va đầu vào tường ở chỗ anh, mà vẫn không chừa vậy?

Thấy anh có vẻ không hài lòng, Giang Chi có hơi hụt hẫng, cúi mắt toan rút tay lại.

Còn chưa kịp thu về thì cảm giác trong lòng bàn tay bỗng trống không.

“Đưa rồi còn muốn lấy lại?”

Giọng Biên Dã lười biếng vang lên, tay mở hộp ngay trước mặt cô.

Bên trong là một món đồ chơi nhỏ — một mô hình nhân vật hoạt hình mặt nhăn nhó, dáng vẻ ngốc nghếch.

Anh nhìn chăm chú vài giây, giọng hờ hững mang chút trào phúng:

“Cũng biết chọn đấy. Món xấu thế này mà cũng dám đem đi tặng?”

Giang Chi hơi lúng túng:

“Nếu anh không thích thì…”

Còn chưa nói hết câu, đã thấy anh cầm món đồ lên, xoay qua xoay lại trong tay nghịch.

“Xấu thì xấu, nhưng ở đây cũng đâu ai ăn không ở không.” Biên Dã liếc cô, môi cong nhẹ đầy vẻ châm chọc, “Coi như vé vào cửa.”

Tuy mặt vẫn chẳng có tí vui vẻ nào, nhưng… anh không hề ném đi.

Niềm vui nhỏ xíu dâng lên trong lòng Giang Chi.

Cô liều mình “được nước lấn tới”, rút thêm một món nữa ra, vừa thấp thỏm vừa mong đợi:

“Cái này… cũng là tặng anh.”

Dưới lớp giấy gói trong suốt là một bộ tài liệu học tập mới tinh.

Gần như ngay lập tức, sắc mặt Biên Dã lạnh xuống, ánh mắt u ám:

“Tôi không cần mấy thứ rác rưởi này.”

Giang Chi vẫn nhẹ nhàng:

“Thật ra… lúc rảnh rỗi anh có thể xem thử…”

Thấy sắc mặt anh rõ ràng trầm xuống, giọng Giang Chi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cũng im bặt.

Không khí yên ắng một cách kỳ lạ.

Cô nhẹ nhàng thu lại món tài liệu, nhét vào cặp một cách hết sức cẩn trọng.

Thôi kệ… Ít ra lần này anh không vứt quà đi trước mặt mình, cũng coi như là một khởi đầu không tệ rồi.

“Xin lỗi nha, anh đừng giận.”

Giọng cô nhẹ nhàng như bông tuyết rơi, đôi mắt nâu hổ phách dưới ánh đèn sáng ngời, long lanh trong suốt.

Chân mày anh giãn ra thoáng chốc, nhưng rồi lại bị thứ cảm giác bực dọc không tên trỗi dậy chiếm lấy.

Cô bảo gì thì làm nấy, sao ngốc thế không biết.

Anh cầm lấy áo khoác, mặt lạnh như tiền bước ra khỏi phòng.

Một lúc sau phát hiện cô chưa đi theo, anh nhíu mày mất kiên nhẫn:

“Còn không đi?”

“…Ơ.” Cô vội đeo cặp, ngoan ngoãn theo sau.

Bóng anh cao lớn, sống lưng thẳng tắp, dưới ánh đèn kéo thành một vệt dài vững chãi.

Giang Chi bước sau hai bước, mũi giày nhẹ nhàng giẫm lên bóng anh.

Xuống dưới nhà, cả nhóm đang chơi trò “thật lòng hay thách thức”, tiếng cười la vang rộn, không khí vô cùng náo nhiệt.

Có người tinh mắt thấy Biên Dã bước xuống, vẫy tay gọi to:

“Anh Dã, tới rồi hả? Tụi em đợi anh nãy giờ á!”

Nghe vậy, tất cả đều quay lại nhìn.

Biên Dã cao lớn, vai rộng, bước đi nổi bật, vừa hay che mất Giang Chi đang theo sau.

Mấy cô gái ăn mặc lộng lẫy lập tức đứng dậy, vẫy tay gọi “Biên thiếu” với giọng mềm nhũn.

Trong đó, nhiệt tình nhất là Phạm Tĩnh Nghi:

“Anh Dã, anh nghỉ ngơi xong rồi hả? Bọn em lo cho anh lắm luôn đó~”

Nghe đến đây Giang Chi hơi sững người.

Anh ấy không khỏe sao?

Vậy mà cô lại làm phiền anh lúc đang nghỉ ngơi, mà còn không bị anh ném ra… đúng là may thật.

Biên Dã liếc xéo đám đông một cái, ánh mắt dừng lại trên Tống Ngôn Húc, lạnh nhạt đáp:

“Ừ.”

Chợp mắt một lúc mà đám này bịa chuyện cũng giỏi ghê.

Tống Ngôn Húc ho khan đầy xấu hổ, tay chân múa loạn:

“Đứng ngẩn ra làm gì nữa! Ngồi xuống chơi đi chớ!”

Sau đó còn rất nhiệt tình nhường một chỗ:

“Nhân vật chính nè, ngồi chỗ này nè anh!”

Dù sao cũng là sinh nhật mình, mặt mũi để đâu nếu không ngồi? Anh thản nhiên ngồi xuống.

Tống Ngôn Húc vừa liếc thấy chiếc áo khoác trên người Biên Dã thì trong bụng không nhịn được mà “chậc” một tiếng.

Thường thì mấy món đồ dính tay con gái, Biên Dã mà đụng phải là ném liền, vậy mà lần này lại mặc lên?

Đủ hiểu rồi.

Có cơ hội.

Cái dây tơ hồng này, dù là dây kẽm anh ta cũng kéo cho bằng được.

Phạm Tĩnh Nghi vừa ngồi xuống, nụ cười trên môi lập tức đông cứng, lông mày nhíu lại nhìn chằm chằm Giang Chi.

“Sao cô lại xuống cùng anh Dã?”

Hèn gì nãy cô ta còn thấy con nhỏ xấu xí đó ở góc, chớp mắt đã biến mất, thì ra là đi quyến rũ Biên Dã!

Nghĩ tới việc Giang Chi có thời gian “hai mình một phòng” với anh mà cô ta không biết, lửa trong lòng bùng lên vùn vụt.

Ngay lập tức, mấy ánh mắt sắc như dao liếc về phía Giang Chi.

Còn đang lo không biết nên giải thích thế nào thì giọng lạnh nhạt của Biên Dã vang lên:

“Tôi bảo cô ta đi theo đấy. Cô có ý kiến gì không?”

Giang Chi hơi ngạc nhiên, len lén liếc anh một cái.

Anh ấy nói chuyện với bạn gái cũng lạnh vậy sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc