Khi được mời đến Kim Đình, trong lòng Phó Thi Như vừa hồi hộp vừa không giấu nổi có chút mong chờ.
Hôm đó trên cầu thang, anh hẳn đã thấy cô ta đẩy Giang Chi, nhưng cuối cùng chỉ bảo cô ta rời đi. Cả buổi chiều cô ta nơm nớp lo sợ, thế mà lại chẳng có chuyện gì xảy ra. Biết đâu… Biên Dã thật sự có cảm tình với cô ta thì sao?
Đi theo nhân viên phục vụ đến phòng bao, cô ta đẩy cửa bước vào.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, vài thiếu gia con nhà giàu đang tụ tập chơi bài, còn Biên Dã thì ngồi trong khu vực ghế sô-pha, vẻ mặt khó đoán, đang thong thả nghịch một chiếc bật lửa bạc.
Cô ta giữ dáng vẻ đoan trang bước đến, vừa nhìn thấy gương mặt đẹp đến mức khiến người ta phẫn nộ của Biên Dã, chút căng thẳng ban đầu lập tức bị quét sạch.
Cô ta e thẹn gọi:
“Biên thiếu, anh tìm em à?”
Đám thiếu gia ngồi gần đó liếc mắt ra hiệu cho nhau rồi lập tức hò hét trêu chọc:
“Anh Dã, anh chơi không đẹp rồi đó nha, gọi một mỹ nữ xinh thế này đến, bảo tụi em nhìn mà không động lòng à?”
“Phải đó! Biết sớm thì bọn em cũng rủ vài cô tới chơi cùng rồi!”
Những lời trêu chọc ấy khiến hư vinh trong lòng Phó Thi Như dâng lên không ngừng, khóe môi cô ta cong lên chẳng thể kìm chế được.
Tống Ngôn Húc thì mù tịt, lúc nãy Biên Dã gọi điện cho cậu chỉ bảo kêu đưa người đến, chứ chẳng nói rõ chuyện gì, chẳng biết trong hồ lô giấu thuốc gì nữa.
Biên Dã chẳng thèm để ý đến những người kia, chỉ lẳng lặng ném điện thoại lên bàn đá cẩm thạch.
Ánh sáng màn hình được chỉnh đến mức sáng nhất.
“Là ai cho cô cái gan ấy hả?”
Anh từ bóng tối ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng, lạnh lẽo như lưỡi dao đặt ngay động mạch chủ của cô ta, chỉ cần động một chút là máu chảy không ngừng.
Tống Ngôn Húc liếc sang màn hình, lập tức ngây người.
Trên đó là bằng chứng trắng đen rõ ràng, chỉ thẳng người đăng bài ẩn danh trên diễn đàn chính là ai.
Không ngờ nha—bên ngoài xinh đẹp thuần khiết hoa khôi của khu Tây, bên trong lại đen tối độc ác thế này. Em gái Giang mà bị loại người như vậy quấn lấy thì đúng là xui tận mạng.
Chút hy vọng vừa lóe lên trong lòng Phó Thi Như ngay lập tức tan thành mây khói.
Trong trí nhớ của cô ta, Biên Dã là kiểu người cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, hờ hững, chẳng để tâm chuyện gì, là thiếu gia không dính khói lửa trần gian.
Nhưng giờ phút này, dáng vẻ anh khiến cô ta sợ đến mặt tái xanh, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi lạnh.
“Câm rồi à?” Giọng anh trầm thấp, ánh mắt sắc như dao xuyên thấu người ta.
Mấy thiếu gia xung quanh lập tức im bặt, không dám thở mạnh.
Ai cũng biết Biên Dã tính khí không tốt, nhưng rất hiếm khi nổi giận thực sự. Còn bây giờ thì rõ ràng là sắp bùng nổ rồi.
Phó Thi Như sợ hãi đến mức giọng run rẩy, “Em… em chỉ là thấy mới mẻ nên… nên mới đăng bài, em không có… không có ý gì khác cả…” Cô ta gần như sắp khóc.
“Thấy mới mẻ?”
Biên Dã lạnh lùng cười khẩy, đứng dậy chậm rãi tiến lại gần.
Phó Thi Như sợ đến môi run cầm cập, không chịu nổi khí thế tàn độc ấy, vô thức lùi lại, hoảng loạn đến mức tự vấp té ngã, đập mạnh xuống đất.
Biên Dã thuận thế ngồi xổm xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt anh đen sâu lạnh buốt, như có thể đóng băng người khác:
“Đối diện là hội sở, đủ loại người ra vào. Tôi mà tống cô qua đó, có thấy ‘mới mẻ’ không?”
Phó Thi Như nghe đến đây đã hiểu rõ ý anh. Cô ta là một nữ sinh trung học xinh đẹp, nếu bị đưa đến chỗ hỗn tạp đó thì có khi chẳng toàn mạng mà ra.
Cô ta sợ đến mức điên cuồng lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa:
“Em sai rồi, Biên thiếu! Em thật sự biết sai rồi!”
Biên Dã mặt lạnh tanh, ngũ quan sắc sảo đầy sát khí, nhìn ai cũng như thể muốn róc xương người ta.
“Sáng mai trong buổi chào cờ, công khai xin lỗi.” Giọng anh băng lạnh như dao, “Nhắc nhở cô một câu – tôi xử người không phân biệt nam nữ.”
Phó Thi Như sợ đến nỗi gật đầu như giã tỏi, cả người run lẩy bẩy như cọng rau héo.
“Cút.”
Một chữ phát ra, giọng trầm khàn mang theo hàn khí như rắn độc thè lưỡi.
Phó Thi Như đâu dám ở lại thêm giây nào, chẳng còn để ý đến ánh mắt chấn kinh của những người xung quanh, vội vàng bò dậy, chật vật bỏ chạy ra khỏi phòng.
Tống Ngôn Húc khẽ xuýt xoa:
“Anh Dã nghiêm túc với em gái Giang thật rồi à…”
Giang Chi bị trật chân, khiến Trì Niệm lo lắng không thôi. Cô lúng túng đến mức nói dối cũng chẳng ra hồn. May mà Trì Niệm tính tình đơn giản, không nghi ngờ gì.
Giang Chi định tối nay sẽ tự sắp xếp lại mọi chuyện rồi ngày mai đăng bài làm rõ trên diễn đàn. Nhưng không ngờ, sáng sớm hôm sau, ngay trong buổi chào cờ, Phó Thi Như lại đứng trước toàn thể giáo viên và học sinh khu Tây, trực tiếp gọi tên cô:
“Bạn học Giang Chi, mình xin chính thức nói lời xin lỗi với bạn.”
Phó Thi Như cầm chặt micro, đối mặt với hàng trăm ánh mắt khó hiểu và ngạc nhiên, nghiến răng tiếp tục:
“Bức ảnh bạn Giang Chi lên xe hơi sang chảnh được đăng lên diễn đàn là do mình tung ra. Cũng chính mình là người cố tình dẫn dắt dư luận để mọi người phán xét bạn ấy.”
Cả sân trường lập tức xôn xao cuộn trào.
Trong hàng ngũ, Giang Chi cũng rõ ràng sững người. Cô chỉ nhờ Phó Thi Như giúp làm rõ trên diễn đàn, hoàn toàn không yêu cầu phải xin lỗi trước toàn trường vào buổi chào cờ.
Hơn nữa, chuyện này vốn không giống tính cách của Phó Thi Như chút nào.
Tuy Phó Thi Như không dám nhìn vào ánh mắt của các bạn cùng trường, nhưng cô ta còn sợ Biên Dã hơn.
Tối qua ở Kim Đình, cô ta thật sự cảm nhận được rằng… anh có thể sẽ giết chết cô ta thật đấy.
“Xin mọi người đừng tiếp tục công kích bạn Giang Chi bằng lời lẽ nữa, tấm ảnh đó là mình cố tình chọn góc chụp để tạo hiểu lầm.”
Cô ta hít sâu một hơi, rồi cúi đầu thật sâu:
“Giang Chi, xin lỗi cậu!”
Lần này, bên dưới sân trường hoàn toàn nổ tung.
— “Không ngờ hoa khôi lại ác độc như vậy, được mỗi cái mặt là nhìn được, đúng là gớm thật!”
— “Giang Chi tuy xấu nhưng ít nhất không giở trò, gặp thể loại điên như kia đúng là số khổ. Nghĩ lại lúc tụi mình cãi nhau dưới bài viết, thấy hố thật.”
— “Sau này nhất định phải tránh xa con người như cô ta, độc như rắn vậy, không biết lúc nào sẽ bị cắn!”
…
Những học sinh hôm qua còn nhìn Giang Chi bằng ánh mắt đầy thành kiến, giờ đều quay sang nhìn cô với ánh mắt thương cảm. Cô đứng trong hàng, cảm nhận được rất nhiều ánh nhìn đầy áy náy.
Trì Niệm trợn mắt há mồm:
“Cô ta đổi tính rồi à?”
“Tớ cũng không rõ.” Giang Chi lắc đầu.
Ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, chỉ thấy Phó Thi Như mặt mày tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe như bị dọa sợ điều gì đó. Nói xong câu xin lỗi, cô ta liền vội vã chạy khỏi sân.
— Kỳ lạ thật.
Buổi chào cờ vừa tan, Giang Chi liền đuổi theo Phó Thi Như, trong lòng dấy lên nghi ngờ. Cô không tin đối phương lại có lòng tốt đến vậy.
Phó Thi Như bị chặn đường thì cau mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng vì Biên Dã, cô ta không dám lên giọng như mọi khi. Đến giờ cô ta vẫn không hiểu nổi vì sao Biên Dã lại bênh vực một “con nhỏ xấu xí” như vậy.
“Cô sao lại đột nhiên thay đổi ý định?”
Giang Chi nhẹ giọng hỏi. Đôi mắt xinh đẹp của Phó Thi Như hiện lên đầy phức tạp, vô số cảm xúc đan xen lộn xộn, cuối cùng chỉ còn lại sự không cam lòng.
“Cô còn muốn sao nữa? Tôi đã xin lỗi, cũng đã đính chính rồi!”
Cô ta nén giận suốt từ hôm qua đến nay, giờ gần như bùng nổ:
“Được lợi rồi còn giả vờ hiền lành, đừng quá đáng!”
Nói xong, Phó Thi Như liền phẩy tay rời đi như cơn gió, để lại Giang Chi ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Trì Niệm tức tối đuổi theo, miệng làu bàu:
“Làm sai còn lớn tiếng như đúng rồi! Đúng là quá đáng!”
Còn Giang Chi thì lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều…
Bài viết đã được đăng lên, cũng có không ít người xem rồi, cô không có siêu năng lực để xóa sạch phần ký ức ấy trong đầu người khác. Bây giờ Phó Thi Như đã đứng ra nói rõ mọi chuyện như vậy, đối với cô mà nói… đã là kết quả tốt nhất rồi.
An ủi Trì Niệm xong, hai người khoác tay nhau quay về lớp học.
Chân Giang Chi chưa tiện di chuyển, nên sau giờ tan học cũng không vội đi ngay, đợi đến khi các bạn lục tục rời đi gần hết, cô mới đeo ba lô, chậm rãi đứng lên.
“Chậm thôi, chậm thôi nào!”
Trì Niệm còn căng thẳng hơn cô, nhất quyết đòi đỡ cô đi.
Giang Chi không chống lại nổi sự cứng đầu của cô bạn, không nhịn được bị chọc cười.
“Còn cười nữa à? Cậu bị thương nặng như vậy, nếu không phải chính miệng cậu nói là do trẹo chân, tớ còn nghi ngờ có ai hại cậu cơ đấy!”
Trì Niệm lải nhải, mặt nhăn mày nhó.
Giang Chi cười cười cho qua chuyện, lặng lẽ kéo lê cái chân đau đến cổng trường, lại bất ngờ nhìn thấy chiếc siêu xe thể thao màu đỏ quen thuộc.
Cửa kính chưa kéo lên, Biên Dã một tay gác lên khung cửa, tay kia để trên vô-lăng, ánh mắt như cảm ứng được điều gì, đúng lúc cô bước ra đã nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt anh thản nhiên, như thể đã chờ lâu lắm rồi, còn mang theo chút mất kiên nhẫn.
“Lên xe.”
Khoảng cách không xa, Giang Chi nghe thấy rõ ràng.
Trì Niệm há miệng, nghiêng người ghé sát tai cô thì thào:
“Chi nè, cậu… với Biên Dã thật sự trong sáng chứ? Tớ cảm thấy cứ sai sai sao đó.”
Biên Dã từ trước đến nay chưa từng xuất hiện ở khu Tây, vậy mà hai lần duy nhất đến đều vì cô mà đến.
Khó mà nói rõ.
“Có gì đâu?” Giang Chi mờ mịt.
Hai người còn chẳng chung hộ khẩu, anh chỉ là con của bạn bố cô, cô nhiều lắm chỉ có thể gọi một tiếng “anh”.
Không tiếp tục dây dưa với Trì Niệm, Giang Chi lết đôi chân đau đi về phía xe, lên xe ngồi vào ghế phụ.
Cửa xe đóng lại, Biên Dã lập tức đạp ga, xe vọt đi như tên bắn.
Giang Chi quay đầu nhìn anh, tò mò hỏi:
“Anh định đưa em đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Biên Dã nói tỉnh queo, như thể đang báo cáo một nhiệm vụ.
Giang Chi nhịn không được liếc nhìn anh, định nói lại thôi.
Biên Dã mặt mày lạnh nhạt, lời nói dối tuôn ra không chút cảm xúc:
“Tối nay bà nội bắt tôi đưa cô về nhà cũ ăn cơm, tôi bảo cô bị trẹo chân, thế là bà bắt tôi phải chăm sóc cô. Không làm theo thì bà lật tung nhà lên mất.”
— Thảo nào…
Cô bĩu môi, dù sao vẫn hơi không phục, cô chỉ bị trẹo chân nhẹ thôi, đâu đến mức gọi là “tàn phế”.
“Thay em cảm ơn bà nội nhé.”
Biên Dã liếc cô một cái, không nói gì thêm.
Không khí trong xe lặng lẽ trở lại. Giang Chi bất chợt nhớ đến chuyện sáng nay, giả vờ vô tình nghịch dây ba lô rồi hỏi:
“Sáng nay chuyện ở buổi chào cờ, bên khu Đông tụi anh có nghe thấy không?”
Cô hỏi xong, khẽ liếc trộm anh một cái.
Biên Dã chẳng đổi sắc mặt, thái độ như trước, lười biếng trả lời:
“Không quan tâm.”
Như thể bị phiền vì câu hỏi của cô vậy.
“À…” Giang Chi thu mắt lại, cảm thấy mình đúng là nghĩ nhiều rồi.
Anh không ghét cô đã tốt lắm rồi, còn trông mong anh đứng về phía mình sao?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng cây bách vụt lùi nhanh chóng, không nói gì nữa.
Về đến biệt thự nhà họ Biên, Giang Chi là người xuống xe trước, tập tễnh bước vào trong.
“Chi Chi về rồi à.”
Quản gia Quan thấy cô liền nở nụ cười hiền hậu, vẫy tay gọi,
“Chú vừa hầm canh xong, mau lại đây uống khi còn nóng.”
Giang Chi cười gật đầu:
“Cảm ơn chú Quan—”
“Cậu chủ?”
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì bị cắt ngang, trong tầm mắt, nụ cười trên mặt quản gia Quan bỗng khựng lại, thay vào đó là vẻ chấn kinh, mà giữa sự chấn kinh ấy lại xen lẫn chút hoảng loạn không thể diễn tả thành lời.
Giang Chi ngoái đầu nhìn lại — Biên Dã đã bước lên bậc thang, chỉ còn cách cô vài bước.
Sao anh lại đột ngột quay về ở nhà thế này?
Quản gia Quan thì như bị dọa cho đơ người, nhưng nhờ kinh nghiệm, ông nhanh chóng hoàn hồn, nhân lúc Biên Dã còn đang cúi đầu thay giày, ông vội kéo Giang Chi về phía bếp, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt anh đang dần trầm xuống.
“Chi Chi, cậu chủ về đột ngột quá, trong nhà có… có khách, đang ở trên lầu. Người đó từng có xích mích với cậu chủ,” ông nhìn thấy Biên Dã đã bắt đầu bước lên lầu, sốt ruột đến mức giọng run lên, “Cháu mau nghĩ cách lôi cậu chủ ra ngoài một chút, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!”
Bình thường ông hiếm khi luống cuống như vậy, chắc chắn là tình hình rất nghiêm trọng.
Giang Chi lập tức quay người chạy ra khỏi bếp. Nhìn thấy Biên Dã đã lên gần nửa cầu thang, trong lúc cấp bách, cô bỗng lóe lên ý tưởng, gọi khẽ:
“Biên Dã!”
Nghe tiếng, anh dừng bước, cúi mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.
“Em… em có chuyện muốn nhờ anh, được không?”
Cô cố gắng bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự căng thẳng theo bản năng.
Biên Dã nhìn cô vài giây, rồi xoay người đi xuống.
Giang Chi ngẩn người. Cô cứ nghĩ anh sẽ phớt lờ, ít nhất cũng phải nói vài câu châm chọc, nên đã chuẩn bị tinh thần trước cả đống tình huống.
Cho đến khi Biên Dã đứng trước mặt, cô mới hoàn hồn lại.
“Chuyện gì?” Giọng anh không mang theo chút nhiệt độ nào.
Giang Chi có hơi run, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Trên lầu mơ hồ truyền đến chút âm thanh nhỏ, cô không dám nghĩ kỹ, vội vàng nắm lấy tay áo anh, kéo anh đi ra ngoài.
Chạy một đoạn khá xa khỏi nhà, cô mới thở hắt ra một hơi, vì quá khẩn trương mà mặt cũng đỏ bừng lên.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Biên Dã bắt đầu mất kiên nhẫn, anh vốn đã cao hơn cô cả cái đầu, lúc này càng toát lên khí thế khiến người khác áp lực.
Chết rồi chết rồi…
Giang Chi bắt đầu hoảng, nắm chặt tay, tim đập thình thịch không ngừng. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Em… em muốn ăn bánh ngọt ở Phỉ Ký, anh… anh có thể chở em đi được không?”
Nói xong câu đó, cô lập tức thấy mình tiêu đời rồi.
Lý do này quá vớ vẩn, Biên Dã sao có thể tin được? Sao đúng lúc thế này cô lại bị đứt dây thần kinh vậy trời!
“Chỉ vậy thôi?”
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, mang theo chút giễu cợt, như thể điều cô nói là chuyện buồn cười nhất trên đời.
Giang Chi cụp mắt, vành tai đỏ ửng, cắn răng gật đầu.
Thấy Biên Dã xoay người đi vào nhà, cô cảm thấy như bị hắt gáo nước lạnh vào mặt.
Chắc chắn bị nhìn thấu rồi.
Nhưng chỉ một lát sau, bóng dáng cao lớn ấy lại lần nữa bước ra ngoài, tay cầm theo chìa khóa xe.
“Đứng ngây ra đấy làm tượng đá à?”
Giang Chi chết sững, nửa ngày không thốt nên lời:
“Anh…”
Biên Dã nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ ngốc:
“Không phải cô nói muốn đi Phỉ Ký à?”
Cho đến khi đã ngồi yên vị trong xe, Giang Chi vẫn thấy khó mà tin nổi – cô chỉ viện ra lý do tào lao đó mà thật sự lừa được anh sao? Sao mà dễ dụ vậy chứ?
“Thắt dây an toàn vào.”
Biên Dã nghiêng đầu nhắc nhở.
Cô giật mình hoàn hồn, vừa định quay người kéo dây thì bất ngờ trông thấy trong phòng khách có một người phụ nữ dáng vẻ quyến rũ bước ra.
Chỉ trong tích tắc, Giang Chi đã lập tức hiểu: đây chính là “vị khách” mà quản gia Quan nhắc đến.
Gần như phản xạ, cô quay phắt đầu lại, không kịp suy nghĩ gì, vươn tay che mắt anh.
“Đừng… đừng nhìn.” Giang Chi căng thẳng đến mức nói còn lắp bắp.
Không gian trong xe vốn không lớn, nửa người cô nghiêng hẳn sang phía ghế lái, khoảng cách với anh cực kỳ gần.
Làn da mềm mại phủ lên đôi mắt, Biên Dã như bị ma xui quỷ khiến mà ngoan ngoãn nghe theo lời cô.
Khoảng cách quá ngắn, mùi hương nhè nhẹ từ người cô lan tỏa quanh chóp mũi, quen thuộc đến lạ.
Anh bỗng nhớ đến buổi tối hôm đó trên núi Hạc Gia – cũng chính là mùi hương an tĩnh dịu dàng này.
Tiếng tim đập vang bên tai, từng hồi, từng nhịp như khuếch đại trong khoang xe nhỏ hẹp.
Khoảnh khắc này, Biên Dã không sao diễn tả được cảm giác đang trào dâng – lẽ ra anh phải gạt tay cô ra, nhưng không hiểu sao lại có chút luyến tiếc mơ hồ.
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Mỗi ngày điều vui nhất là gì?
Đáp: Là thấy các bà vợ yêu dấu của tui! Tim mềm nhũn luôn á~ [mắt lấp lánh ngôi sao]
——
Từ chương sau mình sẽ đổi xưng hô thành anh-em nha. Nam chính với nữ chính bắt đầu có tia lửa điện rồi hihi