Trên triều đình, tiếng buộc tội vang vọng, Thuận Quang Đế ngồi trên long ỷ không nói một lời, lặng lẽ nhìn quần thần diễn trò.
Có ngự sử chậm chạp nhận ra, phản ứng của bệ hạ có gì đó không đúng.
Có người thông minh quay đầu nhìn những người bị tố cáo, đặc biệt là phản ứng của Thuận Thiên phủ Doãn Đổng Nghị và Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Tạ Huy.
Hai người này bị đám ngự sử công kích dữ dội, vậy mà vẫn khoanh tay thản nhiên, chẳng hề lo lắng.
Có gian trá!
Chuyện này chắc chắn có gian trá!
Đây là có người chống lưng phía sau!
Đã nói rồi, người có thể lăn lộn trong quan trường, bất kể ngoài mặt thế nào, bên trong đều là cáo già. Tuy Chung Hoàng hậu hạ lệnh phong khẩu, nhưng tin Hân Tần chết vẫn bí mật truyền đến tai một số người.
Hân Tần vừa chết, ngay sau đó hai nhà Lý gia, Lục gia bị diệt môn, trong đó chắc chắn có liên quan đến chuyện xấu của hoàng tộc. Dần dần, các đại thần người này đến người kia đều im bặt.
Không đến mức hoàn toàn im lặng, nhưng quả thật đã yên tĩnh lại. Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều nhìn lên hoàng đế.
Thật đúng là để hắn xem được một màn hay. Tiêu Tĩnh Phàm tâm trạng không tệ, đổi tay chống đầu, đôi mắt hẹp dài lười biếng liếc nhìn Chu Nguyên Đức.
Chu Nguyên Đức lập tức bước lên một bước, lớn tiếng nói: "Có việc tâu, không có việc thì bãi triều."
"Thần có việc tâu." Trương đại học sĩ cầm hốt bản bước ra, "Về việc muối dẫn, thần..."
*
Trong lúc triều đình đang bàn luận sôi nổi về quy định mới về việc buôn bán muối sắt, Sở Lưu Trưng vừa từ Thái Y viện trở về.
Sáng sớm nàng đã đi xem tình hình của Hạ Xảo Như. Chắc là người của Hoa Thanh cung đã dặn dò, thái giám quản sự dược phòng đồng ý để Hạ Xảo Như dưỡng thương xong rồi quay lại dược phòng làm việc.
Hiện giờ Hạ Xảo Như mỗi ngày đều ở trên giường tĩnh dưỡng, có Tiểu Hạ Tử giúp nàng ấy mang cơm, đun nước nóng, không cần làm việc, vết thương trên người khôi phục khá tốt.
Tiền ma ma quả thật đã sai người đưa đồ bổ tới, tuy không nhiều, nhưng có còn hơn không.
Sở Lưu Trưng lo Hạ Xảo Như nhờ người đem đồ đi bán, lấy bạc gửi về nhà giúp đỡ. Đặc biệt khuyên nàng ấy nên ăn uống đầy đủ, dưỡng cho tốt thân thể mới là quan trọng nhất.
Hạ Xảo Như không nỡ ăn, nhưng không cãi lại được Sở Lưu Trưng, đành phải đồng ý.
Sở Lưu Trưng nghĩ bụng phải tìm cách kiếm thêm chút thuốc trị thương tốt, tuy Hạ Xảo Như ngoài miệng nói không để ý chuyện để lại sẹo, nhưng Sở Lưu Trưng biết trong lòng nàng ấy chắc chắn để ý.
Dù không vì ai khác, cũng là để bản thân nhìn cho dễ chịu, phải không?
Trong lòng có việc, Sở Lưu Trưng đun nước cũng có chút lơ đãng, không cẩn thận để lò nóng làm bỏng tay, mu bàn tay lập tức đỏ ửng một mảng lớn, còn nổi lên hai cái bọng nước, trên làn da trắng như ngọc của nàng, trông thật đáng sợ.
"Hít..."
Ngâm tay trong nước lạnh, Sở Lưu Trưng đau đến nhíu mày.
Thúy Vân lo lắng nhìn: "Tỷ tỷ, tỷ như vậy lát nữa còn làm sao dâng trà cho bệ hạ?"
"Chẳng phải còn có ngươi sao?" Sở Lưu Trưng nghiêng đầu nhìn nàng ta. "Lát nữa ta sẽ nói với Chu công công, để Mạt Hương tỷ tỷ thay ta hai ngày. Mạt Hương tỷ tỷ là người hầu hạ lâu năm trước ngự tiền, ngươi cứ yên tâm đi theo tỷ ấy."
Mạt Hương cũng là cung nữ dâng trà trước ngự tiền, khi Sở Lưu Trưng vừa được điều đến ngự tiền, nàng ấy đã dẫn dắt Sở Lưu Trưng một thời gian.
Sau khi Sở Lưu Trưng có thể tự mình đảm đương mọi việc, liền được tách ra, cùng Mạt Hương dẫn dắt người mới.
Tổng cộng có bốn cung nữ dâng trà trước ngự tiền, chia làm hai ban, thay nhau trực ngày đêm.
Thuận Quang Đế cần mẫn chính sự, buổi tối thức khuya phê tấu chương cũng cần có người bưng trà rót nước.