Cung nữ hầu hạ trước ngự tiền thay đổi rất nhanh, một phần là do gặp phải người trên không vui trút giận lên cung nữ, nhưng phần lớn là do bản thân cung nữ nảy sinh tâm tư muốn leo cao, trèo không được lại bị trừng phạt, ngay cả mạng sống cũng khó giữ.
Nghĩ kỹ lại, Sở Lưu Trưng cũng có thể hiểu được tâm tư của những cung nữ muốn trèo cao.
Người ta thường nói, nước chảy chỗ trũng, người trèo chỗ cao mà.
Đều nói quyền lực là thứ xuân dược tốt nhất, mà hoàng đế lại đứng trên đỉnh cao của quyền lực, nắm trong tay quyền sinh sát, há có thể không khiến người ta nhào tới?
Huống chi, bạo quân còn có tướng mạo yêu nghiệt, mới hai mươi ba tuổi, so với đám lão hoàng đế kia, sức hấp dẫn đối với các cô nương trẻ tuổi quả thực tăng lên gấp bội.
Từ khi đến ngự tiền hầu hạ, Sở Lưu Trưng luôn tuân thủ nguyên tắc nhắc nhở vừa phải, tuyệt không can thiệp, trăm phần trăm tôn trọng vận mệnh của người khác.
Đối với Giang Vãn Đường là vậy, đối với Thúy Vân hiện tại cũng như thế.
Chu Nguyên Đức biết Sở Lưu Trưng bị thương tay, đặc biệt đích thân chạy đến phòng trà. Nhìn mu bàn tay nàng bôi thuốc mà vẫn còn đỏ ửng, hắn đau lòng như thật.
Sở Lưu Trưng chỉ thấy khó hiểu, vội giấu tay ra sau, trong lòng có chút cảnh giác.
Chẳng lẽ tên này để ý tới mình, muốn cùng mình đối thực?
Trong cung, cung nữ thái giám lén lút tìm đối tượng để đối thực không ít, bởi thâm cung tịch mịch, ai cũng muốn tìm người làm bạn.
Nhưng Sở Lưu Trưng hoàn toàn không có ý nghĩ này.
Nàng có thể làm bạn với hệ thống, mỗi ngày hóng hớt, chẳng hề cô đơn!
"Chu công công, tay ta bị thương, nếu dâng trà trước mặt bệ hạ, e là làm tổn hại đến mắt ngài." Sở Lưu Trưng cong môi cười, khách khí nói: "Ta nhờ Mạt Hương tỷ tỷ thay ta hai ngày, đợi tay ta khỏi hẳn sẽ quay lại hầu hạ bệ hạ."
"Cô nương bị thương tay, đương nhiên phải dưỡng cho tốt." Chu Nguyên Đức quay sang nói với đồ đệ: "Tiểu An Tử, đến phòng ta lấy Bích Ngân Cao mà bệ hạ ban thưởng cho cô nương bôi lên."
Bệ hạ nhà mình coi trọng vị này như vậy, đi đâu cũng mang theo, nếu để đôi tay ngọc ngà này bị sẹo, bệ hạ sợ là lột da hắn mất!
"Không cần đâu, Bích Ngân Cao quý giá như vậy, một cung nữ nhỏ bé như ta sao xứng dùng?" Sở Lưu Trưng vội vàng từ chối.
Thuốc của Chu tổng quản dễ lấy vậy sao? Tuy rằng nàng muốn xin chút thuốc tốt cho Xảo Như, nhưng không có ý định bán mình đâu.
"Đều là người hầu hạ trước mặt bệ hạ, cô nương khách khí với ta làm gì?" Chu Nguyên Đức không để Sở Lưu Trưng từ chối, nhất quyết phải chữa lành vết bỏng trên tay nàng.
Nhỡ đâu bệ hạ hỏi người, hắn không có lời giải thích, thì có quả ngon để ăn chứ?
Sở Lưu Trưng không thể từ chối, đành phải nhận lấy, âm thầm nghĩ cách tìm cơ hội trả lại nhân tình này, không thể để hắn dùng nhân tình để uy hiếp nàng.
Lo lắng trở về Lộng Vân Uyển, Sở Lưu Trưng vừa nhắc với Mạt Hương, Mạt Hương liền đồng ý ngay.
"Đa tạ tỷ tỷ." Sở Lưu Trưng tháo trâm bạc trên đầu cài lên búi tóc Mạt Hương, cong mắt cười nói: "Tỷ tỷ và chiếc trâm này thật sự rất hợp, coi như là quà tạ lễ muội tặng tỷ tỷ."
"Muội đó!" Mạt Hương đưa ngón tay chỉ nhẹ lên trán Sở Lưu Trưng. "Lúc nào cũng khách khí như vậy, chẳng ai nợ ai cả."
Sở Lưu Trưng cười cười: "Nhờ tỷ tỷ dạy bảo, muội nợ tỷ tỷ nhiều lắm, là do tỷ tỷ người đẹp lòng tốt không so đo với muội thôi."
"Chỉ được cái miệng ngọt." Mạt Hương cẩn thận nhìn vết thương trên mu bàn tay Sở Lưu Trưng, nhíu mày nói: "Bàn tay đẹp như vậy phải chăm sóc cẩn thận, để lại sẹo thì không hay. Chuyện hầu hạ trước mặt bệ hạ muội đừng lo, có tỷ tỷ lo liệu hết."
"Giao cho tỷ tỷ muội đương nhiên yên tâm."