Ăn Dưa Thượng Vị, Ta Trở Thành Tín Ngưỡng Duy Nhất Của Bạo Quân

Chương 26: Nhất định không được trêu chọc bạo quân

Trước Sau

break

Ánh mắt Tiêu Tĩnh Phàm mang theo vẻ tàn bạo, liếc nhìn Lý Trung Tín đang đau ngất đi: "Hắn đã muốn làm thái giám, vậy thì làm thái giám cả đời. Biến thành nhân trư, nuôi cho tốt."

"Nhân trư!"

Chu Nguyên Đức giật bắn mình, trơ mắt nhìn một bóng đen vụt qua, vác Lý Trung Tín đi.

"Thập Nhị."

Theo tiếng gọi, một bóng đen khác đột ngột xuất hiện, cung kính quỳ trước mặt Tiêu Tĩnh Phàm.

Tiêu Tĩnh Phàm lạnh lùng nói: "Lý Lục hai nhà tru diệt cả tộc, không chừa một ai!"

Nếu không nể mặt tiên đế, hắn đã tru diệt cả chín đời nhà chúng rồi!

"Đừng, đừng mà!" Hân Tần nhịn đau bụng, tay chân bò tới, dưới thân kéo ra một vệt máu dài: "Bệ hạ đừng, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thiếp, không liên quan đến Lục gia. Cầu xin bệ hạ khai ân, tha cho Lục gia!"

Bàn tay dính đầy máu tươi cố gắng túm lấy vạt áo của Tiêu Tĩnh Phàm, bị Chu Nguyên Đức nhanh tay lẹ mắt đạp văng.

Thứ gì dơ bẩn cũng dám chạm vào người bệ hạ?

"Đều là lỗi của thiếp, thiếp sai rồi, cầu xin bệ hạ khai ân!"

Hân Tần tóc tai rối bời, nước mắt nước mũi tèm lem, chật vật không còn chút kiều mị ngày xưa.

Nàng ta không hiểu, hài tử đến đúng lúc như vậy, ngày tháng vừa khớp với ghi chép sủng hạnh của Kính Sự Phòng, ngay cả ông trời cũng giúp nàng ta.

Vì sao lại bị phát hiện?

Bệ hạ rốt cuộc đã phát hiện ra bằng cách nào?

Thật ra Chu Nguyên Đức cũng có nghi vấn này, nhưng hắn không dám hỏi.

Hắn chỉ cảm thấy, sau này trước mặt bệ hạ phải dốc lòng hầu hạ, tuyệt đối không được làm chuyện gì không nên làm, miễn rơi vào kết cục như hai người này.

Tin tức Thuận Quang Đế đột nhiên khí thế hung hăng đến Vân Quế Uyển lan truyền nhanh chóng, không lâu sau các phi tần đều chạy tới.

Nhưng các nàng không thấy Tiêu Tĩnh Phàm, chỉ thấy Chu Nguyên Đức đã chờ sẵn ở cửa Vân Quế Uyển từ lâu.

Chu Nguyên Đức hành lễ với Chung Hoàng Hậu...

*

[A! Bạo quân sát khí ngút trời, quả nhiên chuyện bị cắm sừng, thằng đàn ông nào mà chịu cho nổi.]

Sở Lưu Trưng cẩn thận đi theo sau Tiêu Tĩnh Phàm, cố gắng giảm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất, chỉ hận không thể tàng hình.

Tiêu Tĩnh Phàm giờ cũng chẳng muốn nhìn mặt nàng, nghe thấy tiếng lòng chỉ thấy bực bội, phất tay bảo nàng lui xuống.

Sở Lưu Trưng vội vàng chuồn mất.

Trở lại phòng trà, nàng qua loa vài câu với Thúy Vân, rồi vừa chia trà vừa mở hệ thống, hóng diễn biến tiếp theo.

[Thuận Quang Đế hạ lệnh tru di cửu tộc hai nhà Lý gia và Lục gia.]

[Chung Hoàng Hậu ban cho Lục thị một chén rượu độc, cung nữ thái giám ở Vân Quế Uyển đều tuẫn táng theo chủ, không một ai sống sót.]

[Tậc tậc, hai kẻ này đúng là tạo nghiệp, để che đậy chuyện xấu này, không biết còn phải chôn thêm bao nhiêu mạng người nữa.]

Sở Lưu Trưng cảm thấy bất an, càng thêm kiên định phương châm sống kín tiếng trong cung.

[Chung Hoàng Hậu ra lệnh cấm miệng, không ai trong hậu cung được bàn tán chuyện này, nếu không sẽ bị trừng phạt nặng nề.]

[Lý Trung Tín bị Thuận Quang Đế hạ lệnh làm thành nhân trư, ngâm trong nước thuốc…]

Mẹ kiếp! Nhân trư!!

Là cái kiểu nhân trư mà nàng biết sao?

Nhớ tới những hình ảnh từng vô tình thấy trên một trang web nào đó ở kiếp trước, cùng với cách tạo ra nhân trư, Sở Lưu Trưng toàn thân dựng tóc gáy.

Nàng xoa xoa cánh tay.

Nhất định! Nhất định! Nhất định không được trêu chọc bạo quân!

*

Dù trong cung đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng việc hai nhà Lý gia và Lục gia bị diệt môn chỉ trong một đêm, ngay cả cá trong hồ sen cũng bị bắt lên giết sạch, làm sao có thể giấu giếm được?

Lập tức, tấu chương báo việc này như bông tuyết bay về phía hoàng cung.

Trong buổi đại triều, có ngự sử vạch tội Thuận Thiên phủ Doãn tắc trách, kinh thành xảy ra thảm án lớn như vậy mà không hề hay biết.

Lại có ngự sử vạch tội Ngũ Thành Binh Mã Ti vô dụng, hung thủ diệt sát hai nhà Lý gia và Lục gia mà không hề thu được chút tin tức nào.

Cũng có kẻ thừa cơ đục nước béo cò, lôi cả Cẩm Y Vệ vào chuyện này.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc