Công chúa càng nên lấy thân làm gương, trở thành biểu mẫu cho thần dân, sao có thể làm ra chuyện hoang đường như bỏ trượng phu được?
"Trẫm chuẩn tấu." Tiêu Tĩnh Phàm coi lời của Trương đại học sĩ như gió thoảng bên tai, tự tay đỡ trưởng công chúa đứng dậy.
Trưởng công chúa vành mắt nóng lên, suýt chút nữa thì rơi lệ.
Nhưng Trương đại học sĩ lại nóng nảy, quỳ xuống.
"Xin bệ hạ nghĩ lại! Dù phò mã có lỗi, nhưng trưởng công chúa cũng có trách nhiệm không xét kỹ. Huống hồ nam nhân ba thê bảy thiếp vốn là chuyện thường tình. Nếu trưởng công chúa hiền đức, chủ động nạp thêm vài thiếp cho phò mã, thì phò mã đâu đến nỗi nuôi dưỡng người ở ngoài, sự việc cũng không đến mức không thể cứu vãn như ngày hôm nay.
Đã là cả hai bên đều có lỗi, thì hoà ly là được, trưởng công chúa sao có thể tùy tiện bỏ trượng phu? Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh, vạn lần không thể trái với lễ pháp thế tục và quy củ tổ tông, để thiên hạ chê cười!"
Hai vị thượng thư cũng hùa theo phản đối.
Hộ bộ thượng thư Văn Nghiên nói: "Bệ hạ, nữ tử không thể bỏ trượng phu! Nếu dân chúng tranh nhau làm theo, e rằng gia trạch bất an, thiên hạ đại loạn!"
Lại bộ thượng thư Mạnh Hạo Uyên nói: "Bệ hạ, việc này trái với lễ nghi, xin bệ hạ suy xét kỹ càng, chớ để kẻ khác có cớ lợi dụng."
Trẫm giúp hoàng tỷ đá tên khốn, liên quan gì đến ba lão già này?
Ánh mắt Tiêu Tĩnh Phàm trầm xuống, đang định nổi giận.
[Ối giời ơi! Lại còn trò đổ lỗi cho nạn nhân với cả bắt cóc đạo đức nữa à? Ba ông già này tâm địa thối nát thật!]
[Trương đại nhân, con gái rượu của ông không cho trượng phu nạp thiếp, cãi nhau với trượng phu rồi chạy về nhà khóc lóc, ông không những đích thân đến tận cửa làm chỗ dựa cho con gái, còn dùng chuyện giáng chức để uy hiếp người ta. Lúc đó sao ông không nói một bàn tay vỗ không nên tiếng, con gái ông cũng có lỗi? Làm người đừng có mà hai mặt quá đáng thế chứ.]
[Văn Thượng thư, lúc đích tử nhà ông cưỡi ngựa trên phố gây thương tích cho người khác sao không thấy ông dạy dỗ nó đừng có cưỡi ngựa bừa bãi, tránh dân chúng bắt chước theo? Hóa ra chuyện nhà ông làm thì không ai bắt chước, còn Trưởng công chúa vừa hưu phu thì dân chúng tranh nhau hưu phu ngay à? Dân chúng xin phép không ý kiến, rảnh rỗi sinh nông nổi!]
[Mạnh Thượng thư, thằng em bất tài của ông cậy quyền thế cưỡng ép nạp con gái nhà lành làm thiếp, tin tức đến tai ông rồi sao không thấy ông răn dạy nó làm trái lễ nghi, treo lên đánh cho một trận? Sao, ông không sợ người ta nắm thóp à?]
[Quy củ đều do người đặt ra, quy củ của tổ tông thì sao chứ? Người thông minh nên kế thừa tinh hoa, loại bỏ cặn bã. Bây giờ sửa đổi, qua vài chục, thậm chí cả trăm năm, quy củ mới chẳng phải cũng thành quy củ của tổ tông sao?]
[Mẹ kiếp! Quản trời, quản đất, quản cả người ta ly hôn, rảnh rỗi thế thì lo quản tốt một mẫu ba sào đất nhà mình trước đi đã!]
Sở Lưu Trưng thầm mắng một tràng trong lòng, Tiêu Tĩnh Phàm nghe vậy thì cơn giận cũng nguôi ngoai bớt.
Nữ nhân này cứ mắng nhiều vào.
Nếu không phải không muốn người khác phát hiện ra sự thần dị của Sở Lưu Trưng, Tiêu Tĩnh Phàm đã muốn để nàng mắng thẳng mặt rồi.
Ba tên cáo già này đúng là đáng mắng!
Nhưng dù sao làm hoàng đế vẫn phải giữ chút phong thái, không tiện ăn thua như vậy.
Tiêu Tĩnh Phàm cũng lười đôi co nhiều lời với ba lão già này.
"Trẫm là thiên tử." Hắn lạnh lùng liếc nhìn ba cái đầu người trước mặt, uy nghi của bậc đế vương lộ rõ. "Lời trẫm nói chính là quy củ. Nếu các ngươi có ý kiến khác, không bằng học theo Tỉ Can, mổ tim chết để can gián."
Trương đại học sĩ: "..."
Lại bộ Thượng thư: "..."
Hộ bộ Thượng thư: "..."
Không ai dám đáp lời.