Chưa nói đến việc bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện chết để can gián. Cho dù có liều cái mạng già này ra để can gián, bệ hạ lại còn lấy Tỉ Can ra so sánh. Nếu bọn họ làm vậy, chẳng phải chẳng khác nào mắng bệ hạ là bạo quân coi mạng người như cỏ rác, chẳng khác gì Trụ Vương sao?
Cái từ bạo quân, lén lút bàn tán vài câu thì được, ai dám nói thẳng trước mặt bệ hạ?
Không thấy ngay cả mấy vị cứng rắn nhất trong Đô Sát Viện cũng không dám nhắc đến từ này sao?
Trong phủ Trưởng công chúa, mọi người quỳ kín đất, im phăng phắc như tờ.
Chỉ trừ…
[Wow! Bá khí rò rỉ bạo bạo long!]
Tiêu Tĩnh Phàm nghe mà giật giật khóe mắt, suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt uy nghiêm.
Hắn khẽ hắng giọng, lạnh lùng nói: "Tần Lãng bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, không xứng làm lương phối của Trưởng công chúa. Từ hôm nay, Trưởng công chúa sẽ hưu phu, con theo họ mẫu thân, nhập vào tông điệp hoàng thất, từ nay về sau không còn liên quan gì đến Nam Dương Bá phủ."
Trưởng công chúa mừng rỡ khôn xiết, bóp mạnh lòng bàn tay mới không thất thố. Nàng ta bái Tiêu Tĩnh Phàm: "Bệ hạ thánh minh, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Những người khác dù tình nguyện hay không, đều hô to theo: "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Tiêu Tĩnh Phàm liếc nhìn phò mã đang quỳ dưới đất, hai mắt vô thần, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
"Ác phụ Chu thị mưu hại công chúa, chứng cứ xác thực, lệnh tước đoạt cáo mệnh nhị phẩm, giáng làm thứ dân, lập tức xử trảm. Tần Lãng tội ác chồng chất, không thể tha thứ, lệnh tước đoạt tước vị Nam Dương bá, lập tức xử trảm."
Tiêu Tĩnh Phàm nể tình lão Nam Dương bá và tiên đế đã khuất, nên không hạ lệnh lăng trì Tần Lãng.
Đáng thương Chu thị vừa tỉnh lại, nghe Thuận Quang Đế nói xong, kêu lên một tiếng rồi lại sợ hãi ngất đi.
Cẩm Y Vệ tiến lên, lôi hai mẫu tử ra ngoài.
Sự việc vẫn chưa kết thúc, Tiêu Tĩnh Phàm quyết định làm chỗ dựa cho hoàng tỷ đến cùng.
Hắn phân phó Cẩm Y Vệ: "Điều tra kỹ Tần Lãng, tất cả những người thiếp mà hắn nuôi dưỡng đều phải dìm lồng heo, con cái của họ đều bị đánh vào hàng tiện tịch, đời đời kiếp kiếp không được thoát khỏi thân phận tiện tịch."
“Điều tra kỹ lưỡng phủ Trưởng công chúa, phàm là kẻ biết mà không báo, đều áp giải vào đại lao Thuận Thiên phủ, thẩm tra rõ ràng rồi chọn ngày xử trảm!”
Nếu không có nô bộc giúp sức che giấu, hoàng tỷ sao có thể không mảy may phát hiện ra sự khác thường của Phò mã?
Đám trợ giúp kia cũng đáng chết!
Chu Nguyên Đức hỏi ý: “Bệ hạ, người Tần phủ nên xử trí thế nào?”
Tần phủ chính là phủ Nam Dương bá trước kia, tước vị cũng không còn, tự nhiên không thể gọi là bá phủ nữa.
[Ối chà, Chu công công này thấy gió liền bẻ lái nhanh thật. Đây là nhìn ra bạo quân coi trọng vị hoàng tỷ Trưởng công chúa này, muốn thừa cơ lấy lòng Trưởng công chúa sao?]
Tiêu Tĩnh Phàm nhướng mày, liếc xéo đại thái giám bên cạnh.
Chu Nguyên Đức bỗng thấy sống lưng lạnh toát, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ bệ hạ không muốn xử trí Tần phủ? Hắn lại vẽ rắn thêm chân rồi?”
Xử trí, đương nhiên là phải xử trí rồi.
Tiêu Tĩnh Phàm nói: "Nể tình lão Nam Dương Bá đã qua đời theo tiên đế nhiều năm, trung thành với chủ, người Tần phủ sẽ được xử lý nhẹ. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Ra lệnh tịch thu toàn bộ gia sản Tần phủ, tất cả người trong phủ bị trục xuất khỏi kinh thành, năm đời không được làm quan."
Mọi người thầm than, vừa tịch thu gia sản, vừa cấm làm quan trong năm đời, Tần gia coi như xong đời.
Khi về đến cung trời đã nhá nhem tối, Sở Lưu Trưng vừa bước vào phòng trà thì biết Nội vụ phủ đã phái cung nữ mới đến.
Nhìn cô gái mặc cung trang màu đỏ đứng trước mặt, Sở Lưu Trưng thầm nghĩ: “Lần này đến cũng nhanh thật.”
"Lưu Trưng tỷ tỷ, muội tên là Thúy Vân," Thúy Vân rõ ràng đã nghe ngóng từ trước, lấy từ trong tay áo ra một cái túi thơm màu trắng đưa cho Sở Lưu Trưng, mặt tươi cười: "Trước đây muội làm việc ở Thượng Y cục, đây là túi thơm muội tự tay thêu, mong tỷ tỷ đừng chê."
Trên túi thơm thêu hai con cá chép mập mạp rất sống động, trông vô cùng đáng yêu.