Ăn Dưa Thượng Vị, Ta Trở Thành Tín Ngưỡng Duy Nhất Của Bạo Quân

Chương 10: Hưu phu

Trước Sau

break

Tiêu Tĩnh Phàm chỉ cần liếc mắt là thấu rõ tâm tư phò mã.

Đây chính là một tên cặn bã ích kỷ, vô tình vô nghĩa!

Phò mã tức giận đến đỏ mặt tía tai, nửa vì xấu hổ, nửa vì bị nói trúng tim đen.

Nếu người này không phải hoàng đế, chắc chắn hắn đã nổi trận lôi đình từ lâu!

Nói toàn lời vô nghĩa!

Trưởng công chúa kinh ngạc trợn to đôi mắt đẹp, không ngờ lại là vì chuyện này.

Nhưng rõ ràng ban đầu chính Tần Lãng tìm cách tiếp cận, lấy lòng nàng ta, muốn cầu cưới nàng ta.

Nàng ta cảm động trước thành ý của Tần Lãng, cộng thêm hắn cao lớn tuấn tú, lại hợp ý nàng ta, nên mới đến trước mặt Tiêu Tĩnh Phàm cầu xin tứ hôn, muốn hạ giá gả cho hắn.

Nếu không, một Nam Dương Bá phủ nhỏ bé làm sao lọt nổi vào mắt nàng ta?

Khi đó, Tiêu Tĩnh Phàm đã không đồng ý, nói Tần Lãng phẩm hạnh không tốt, không xứng làm trượng phu.

Nàng ta vì Tần Lãng mà cãi nhau một trận với Tiêu Tĩnh Phàm, kết thúc trong bất hòa, sau đó về nhà thì ngã bệnh.

Nằm liệt giường hai ngày, vốn tưởng việc tứ hôn không còn hy vọng, ai ngờ ngày thứ ba, thánh chỉ tứ hôn lại đến phủ Trưởng công chúa.

Nhưng từ đó trở đi, Tiêu Tĩnh Phàm không còn muốn gặp nàng ta nữa. Chỉ khi tham gia yến tiệc trong cung, nàng ta mới có thể từ xa nhìn thấy đệ đệ này.

Nếu nói trong lòng không có chút tiếc nuối nào, thì đó là giả dối.

Nàng ta đã tự hỏi, nếu ngày đó nàng ta nói chuyện tử tế với Tiêu Tĩnh Phàm, liệu có xảy ra cãi vã không? Liệu hai tỷ đệ họ có đến mức không thể nói với nhau một lời nào không?

Tần Lãng cũng nhiều lần khuyên nhủ nàng ta năng lui tới trong cung, khi đó nàng ta còn thấy Tần Lãng ân cần. Giờ xem ra, đâu phải ân cần, rõ ràng là muốn nàng ta vào cung mưu lợi cho Nam Dương Bá phủ. Chỉ là khi đó nàng ta bị vẻ dịu dàng giả tạo của Tần Lãng mê hoặc, không nhìn ra thôi.

Ba năm qua, bao chuyện cứ như đèn kéo quân hiện lên trong đầu, những dịu dàng, những lời ngon ngọt, những hành động tưởng như thấu hiểu cho nàng ta, thực chất lại đầy toan tính...

"Ọe..." Trưởng công chúa chỉ thấy dạ dày cuộn trào, không nhịn được ôm ngực nôn khan.

Tiêu Tĩnh Phàm lập tức nháy mắt với Lý thái y.

Lý thái y vội bước lên, trưởng công chúa lại xua tay với ông ta: "Bản cung không sao."

Nàng ta ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe vì nôn khan nhìn thẳng vào mắt phò mã, đáy mắt tràn ngập chán ghét: "Tần Lãng, ngươi làm bản cung ghê tởm!"

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt phò mã trắng bệch, tái mét như quỷ.

Nhìn gương mặt lạnh lùng đối diện, hắn bỗng thấy hoảng hốt, há miệng muốn nói gì đó, trưởng công chúa đã quay người, được Lưu ma ma đỡ đi về phía Tiêu Tĩnh Phàm, chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.

Cứ như liếc nhìn thêm một cái thôi cũng làm bẩn mắt nàng ta.

Cẩm Y Vệ lại dùng khăn bịt miệng phò mã, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng đơn bạc của trưởng công chúa rời xa, từng bước thoát khỏi lồng giam dệt bằng ba năm dối trá của hắn.

"Công chúa." Lưu ma ma lo lắng gọi.

"Ma ma yên tâm, bản cung không sao." Khóe môi trưởng công chúa cong lên. "Loại bỏ độc nhọt thì sẽ có chút phản phệ thôi."

Nàng ta đến trước mặt Tiêu Tĩnh Phàm, khom người thi lễ: "Xin bệ hạ ân chuẩn cho thần thiếp hưu phu."

Hoàng đế ban hôn, việc ly hôn tự nhiên cũng cần hoàng đế đồng ý, huống chi, nàng ta không phải muốn hoà ly, mà là hưu phu.

[Wow! Ly hôn dứt khoát, dừng lỗ kịp thời, trưởng công chúa tuyệt vời.]

Sở Lưu Trưng thầm khen ngợi nàng ta, còn lén liếc nhìn Tiêu Tĩnh Phàm.

[Bạo quân mau đồng ý đi! Nhanh giúp tỷ tỷ thoát khỏi tra nam.]

"Hoang đường! Sao nữ tử có thể hưu phu?"

Tiêu Tĩnh Phàm còn chưa lên tiếng, Trương Úc đã đứng ra phản đối gay gắt.

Từ xưa đến nay chỉ có nam nhân hưu thê, làm gì có chuyện nữ nhân hưu phu?

Dù là công chúa lá ngọc cành vàng cũng không được.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc