Đó cũng là cháu đích tôn của Chu thị! Sao ả ta có thể nhẫn tâm?
"Canh sâm." Trưởng công chúa ngây dại ngồi trên ghế, miệng lẩm bẩm lặp lại hai chữ này.
Từ khi thành hôn với phò mã, nàng ta luôn nhường nhịn mọi chuyện, hiếu kính bà bà, hòa thuận với đệ tức. Có đồ tốt đều sai người đưa cho bà bà trước, sợ chậm trễ dù chỉ một chút.
Bà bà bệnh, nàng ta đích thân hầu hạ, thuốc thang cũng tự tay nấu. Đêm đêm quỳ trong Phật đường tụng kinh cầu phúc cho bà bà, mong người sớm khỏi bệnh.
Ba năm trời dốc lòng dốc sức, đổi lại chỉ là một chén canh sâm bỏ thêm độc dược.
Ha ha, thật trớ trêu!
Trưởng công chúa chỉ thấy toàn thân lạnh toát, đến cả trái tim cũng như bị gió lùa, lạnh cóng tê dại.
"Công chúa." Lưu ma ma đau lòng ôm lấy công chúa, cảm thấy hai tay nàng ta lạnh buốt, vội sai người mang áo choàng lông đến.
Trưởng công chúa đẩy bà ra, từng bước đi đến trước mặt phò mã, cúi người giật chiếc khăn bịt miệng hắn xuống.
Nàng ta gằn từng chữ hỏi: "Việc này chàng có biết?"
Phò mã muốn nói không biết, nhưng dưới ánh mắt sắc như dao của Tiêu Tĩnh Phàm, hai chữ đơn giản dường như nghẹn ứ ở cổ họng, không thể thốt ra.
Hắn không dám.
Không dám trước mặt Tiêu Tĩnh Phàm lừa gạt nữ tử đã từng bị hắn lừa gạt vô số lần. Chỉ cần vài ba câu ngọt ngào, liền nguyện ý vì hắn mà buông bỏ thân phận cao quý của công chúa, một lòng một dạ làm hiền thê, lo toan mọi việc cho hắn.
"Ngươi biết."
Một giọt lệ theo khóe mắt lăn xuống, trưởng công chúa mím môi, đưa tay lau đi, giọng nói tràn đầy thất vọng.
Ba năm phu thê, nàng ta vậy mà chưa từng nhìn rõ bộ mặt thật của người gối ấp tay kề.
Trên đời này còn có ai ngốc nghếch hơn nàng ta sao?
Ngọn lửa nhỏ yếu cuối cùng trong đáy mắt nàng ta đã bị kẻ đầu ấp tay gối nhẫn tâm dập tắt.
"Vì sao?" Trưởng công chúa chất vấn nam nhân trước mặt. "Ngọc Nhi cũng là con trai của ngươi, là đích tử của ngươi! Vì sao ngươi lại muốn hại nó?"
Nàng ta không hiểu, chẳng lẽ thân phận của nàng ta không đủ tôn quý, hay nàng ta không đủ hiền thục. Vì sao hai người mà nàng ta hết lòng đối đãi lại quay lưng hãm hại nàng ta, hãm hại con nàng ta?
Ánh mắt phò mã né tránh, có chút chột dạ, nhưng ngay sau đó nghĩ đến việc từ khi trở thành phò mã, hắn không còn cách nào nắm giữ thực quyền, không thể tiến xa hơn, trong lòng lại tràn đầy oán hận.
Nếu không phải cưới công chúa, với danh vọng mà Nam Dương Bá phủ tích lũy được, sao hắn có thể trở thành một kẻ ngoài lề trong quân doanh?
Ở bên ngoài chịu ấm ức, sau khi về phủ hắn còn phải dỗ dành vị công chúa yếu đuối này.
Công chúa lại chẳng hề thông cảm cho hắn, không những bất hiếu với bà bà, còn khinh thường con cháu Nam Dương Bá phủ, khiến hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hắn rũ mắt che giấu sự không cam lòng và oán hận trong đáy mắt, lạnh lùng nói: "Công chúa cứ coi như là ta có lỗi với nàng đi."
[Phi! Đồ cặn bã! Cái gì mà coi như có lỗi? Rõ ràng là ngươi có lỗi với Trưởng công chúa.]
[Lúc cưới công chúa sao không thấy ngươi từ chối? Ăn của người ta, dùng của người ta, ở nhà người ta, bây giờ lại quay sang trách người ta? Được voi đòi tiên, muốn được cả phần người khác, đẹp mặt nhỉ! Phi!]
"Ngươi trách ta?" Trưởng công chúa nghe ra ý oán trách trong lời nói của phò mã, đáy mắt nàng ta có chút ngơ ngác, chẳng lẽ thật sự là nàng ta đã làm gì không tốt?
"Hắn đương nhiên trách ngươi." Giọng của Tiêu Tĩnh Phàm từ phía sau truyền đến, đầy vẻ giễu cợt. "Hắn trách ngươi cản trở con đường thăng tiến của hắn, trách ngươi mang danh Trưởng công chúa. Ngoài việc mang lại giàu sang vật chất, lại không thể mang đến lợi ích lớn hơn cho Nam Dương Bá phủ, không thể giúp con cháu Nam Dương Bá phủ được thơm lây."
Nam nhân hiểu rõ nhất suy nghĩ của nam nhân.