Ngoài ra, còn có âm đế như ngọc trai ở trong ŧıểυ huyệt của cô. Khi hắn dùng ngón tay nhéo nhẹ một chút thì cô sẽ co quắp người lại, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ gần như nghẹt thở.
Hành lang ở bên trong mềm mại có thể gọi là chốn đào nguyên, nếu như tìm được tâm hoa thì chắc chắn nước sẽ chảy không ngừng.
Nếu như lại đi sâu hơn một chút...
Kỳ Uyển bỗng nhiên hừ một tiếng, lúc này Kỳ Thần Dị mới phục hồi lại tinh thần.
Miếng bông đã chui vào trong ŧıểυ huyệt, thuốc mỡ màu trắng nhanh chóng hóa thành nước,tràn vào trong ŧıểυ huyệt của cô, rất giống như bọt trắng hôm đó khi hắn mạnh bạo di chuyển.
Khi đó hắn đã làm như thế nào? Kỳ Thần Dị mơ hồ nhớ lại, những tiếng rêи ɾỉ và tiếng khóc của cô lại lập tức hiện ra trong tâm trí.
“Rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Kỳ Thần Dị phát hiện ra mình đã nói câu nói giống như tối hôm trước. Hắn vội vàng rút bông ra, lại đổi sang cái mới.
Kỳ Uyển cảm thấy cô phải nói gì đó để giảm thiểu đau đớn và xấu hổ, còn cả cảm giác ngứa ngày từ nơi đó. Cô nhìn trần nhà, cố gắng hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể: “Là đi gặp mặt Ảnh hậu kia sao?”
Dạo gần đây, Kỳ Thần Dị đột nhiên cảm thấy có hứng thú với giới giải trí. Kỳ Uyển nghe nói hắn đã thuê người viết kịch bản với giá rất cao, dự toán càng cao đến kinh người, chỉ thiếu mỗi chuyện là mời Ảnh hậu trẻ tuổi nhất lịch sử kia về công ty mình thôi.
Năm nay Kỳ Thần Dị ba mươi hai tuổi, là người vốn dĩ chẳng cần phải lo lắng gì. Nhưng Kỳ Uyển nhớ tháng trước hắn tới thăm cha, sau đó đột nhiên trở nên vô cùng bận rộn.
“Ừm.” Kỳ Thần Dị hờ hững trả lời.
“Anh muốn kết hôn sao?” Kỳ Uyển không muốn nói chuyện về nhà họ Kỳ, giọng nói đứt quãng: “Lúc cha hai mươi tuổi đã sinh ra anh rồi.”
“Kết hôn?” Cổ tay Kỳ Thần Dị khẽ động một cái, cũng không tiếp tục nói nữa.
Kỳ Uyển đau đến run cả người, nước mắt không nhịn được mà chảy ra: “Đau.” Cô tranh thủ thời gian nói ra lý do.
“Chịu đựng.”
Hắn vỗ nhẹ lên cặp mông cả cô, ném bông đi, vuốt ve ŧıểυ huyệt lúc này đã bắt đầu có ít chất nhờn tiết ra.
Nơi đó của cô sưng lên, có thể nhìn ra được đêm hôm qua chơi hết mình như thế nào.
“Đau.” Lần này là đau thật, Kỳ Uyển đạp hắn: “Buông em ra, buông em ra!”
Kỳ Thần Dị để mặc cho cô làm ồn như một con mèo nhỏ, hắn biết cô không dám tạo phản với hắn. Nhưng nhìn thấy Kỳ Uyển khóc lóc như vậy, trong lòng hắn cũng không khỏi bực bội.
Là đau đến phát khóc à?
Hắn đột nhiên cúi người xuống, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên hạ thể của cô. Đầu óc Kỳ Uyển lập tức trống rỗng.
Khoang miệng ấm áp ngậm lấy ŧıểυ huyệt của cô, môi lưỡi đảo qua, đầu lưỡi thô ráp mυ"ŧ mát hạt châu mềm mại. Nước bọt của hắn rất nóng, đầu lưỡi đẩy mở vách thịt, nhẹ nhàng xoa dịu và dỗ dành nơi đó.
kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngập tràn.
Kỳ Uyển muốn ngồi dậy để bỏ chạy, nhưng cô lại nhìn thấy Kỳ Thần Dị trước nay xa cách chẳng thể chạm vào, lúc này lại đang nhắm mắt cúi người dưới hai chân cô.
Một dòng chất lỏng từ trong ŧıểυ huyệt tuôn ra. Kỳ Thần Dị ngẩng đầu, vẫn còn một ít dâm thủy dính ở cằm hắn.
“Anh?” Giọng nói của Kỳ Uyển hơi khàn: “Anh uống rươu à?”
Kỳ Thần Dị bị cô làm cho tức đến bật cười.
Kỳ Uyển phảng phất giống như nghe thấy âm thanh núi băng tan chảy, chậm rãi hòa vào biển cả, tạo thành từng gợn sóng lớn. cô chưa từng nhìn thấy hắn như vậy.
“Không phải anh hẹn bạn gái à?” Cô luống cuống hỏi lại.
“Tên thật của cô ấy là Kỳ Tân Du, là...”
Hiếm khi Kỳ Thần Dị nói năng ấp úng thế này, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Là chị sáu của em.”
“Thật sao?” Kỳ Uyển lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Anh đã lừa em bao giờ chưa?” Kỳ Thần Dị nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Uyển thì ho nhẹ một tiếng: “Lần này không có lừa em.”
Kỳ Thần Dị vươn tay lau đi dâm thủy dính trên cằm, cúi đầu né tránh ánh mắt của Kỳ Uyển, nhìn chằm chằm vào ŧıểυ huyệt của cô. Dâm dịch tí tách chảy ra ngoài, đẩy cả thuốc vừa mới bôi đi ra. Hắn duỗi ngón tay đẩy thuốc trở lại, Kỳ Uyển run rẩy lùi về phía sau.
“Thôi, không bôi thuốc cũng sẽ ổn trở lại thôi.” Hắn khẽ ngửi ngón tay mình, ngoài mùi tanh của dịch thể thì còn có mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.
Kỳ Thần Dị ngẩng đầu hỏi Kỳ Uyển: “Quý Nguyên không động vào chỗ này của em, vậy cậu ta động vào chỗ nào?”
“Em không...”
Ngón tay hắn đặt lên môi cô, mùi vị rất nồng. Kỳ Uyển quay đầu sang bên khác, lại bị hắn bóp chặt cằm lại.
“Chỗ này anh còn chưa từng chạm tới.” Kỳ Thần Dị bỗng nhiên cúi người tới gần, lửa giận bùng cháy: “Em định làm thế nào để đền bù tổn thất cho anh đây?”