Kỳ Uyển nhắm mắt lại, cắn môi không dám động, lông mi run rẩy, hai tay nắm chặt thành quyền, siết chặt ga giường.
Kỳ Thần Dị chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đâm nhói lên một cái.
Cảm giác của Kỳ Uyển lúc này là vừa đau, vừa ngứa, lại dường như không thể trốn thoát được, khiến cô không cách nào thở nổi.
Cô không muốn diễn ra cảnh tượng như đêm hôm trước nữa, mặc dù sau đó có phản ứng nhiệt tình đến đâu thì cũng không thể nào phủ nhận được ban đầu cô hoàn toàn ở trong trạng thái bị ép buộc.
“Đứng lên.”
Một lát sau, Kỳ Thần Dị mới lên tiếng. hắn đặt qυầи ɭóŧ lên chân Kỳ Uyển, không dám động vào cô nhiều: “Anh đưa em về trường nhé?”
Kỳ Uyển phải mất một lúc mới trả lời được: “Tự em về.”
Câu trả lời này của cô khiến cho Kỳ Thần Dị không hài lòng chút nào. Kỳ Uyển nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì đành phải nhỏ giọng giải thích: “Nhỡ đâu bị người khác nhận ra thì phải làm sao? Nói không chừng em lại trở thành nữ sinh bị anh bao dưỡng.”
Kỳ Thần Dị không phải ngôi sao, nhưng trên truyền hình có không ít tin tức về anh, số lượng fan hâm mộ của anh cũng cao hơn vô số ŧıểυ thịt tươi bây giờ. Nhất là khí chất và tướng mạo của anh như thế này, cho dù đứng trong đám đông thì cũng luôn luôn như hạc giữa bầy gà.
Thành thật mà nói thì Kỳ Uyển không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào của Kỳ Thần Dị. Nếu như soi mói một chút thì chắc cũng chỉ là đôi mắt của hắn lúc nào cũng giống như bao phủ một tầng sương, khí thế quá mạnh, tất cả những người muốn tới gần hắn đều phải cẩn thận từng li từng tí. Nhưng mà nếu như không như thế thì hắn làm sao có thể nắm giữ được nhà họ Kỳ trong tay.
Không giải thích thì không sao, vừa giải thích thì sắc mặt của Kỳ Thần Dị càng âm u hơn.
Hắn vươn tay sờ lên đầu Kỳ Uyển, không chút do dự mà hùa theo cô: “Thiệt thòi cho em quá rồi.”
“Có gì mà thiệt thòi chứ? Nhà họ Kỳ không thừa nhận rất nhiều đứa trẻ, cũng chẳng phải chỉ có một mình em.” Kỳ Uyển khoát tay, cúi người đi giày.
Trong lòng Kỳ Thần Dị cảm thấy áy náy và day dứt, nhưng vẫn cố kìm nén: “Em đồng ý với Quý Nguyên rồi à?”
Một câu không đầu không đuôi lại khiến Kỳ Uyển giật mình. Cô đưa lưng về phía Kỳ Thần Dị, nhẹ nhàng trả lời: “Vâng. Em đã học đại học rồi, có thể tự do yêu đương rồi.”
“Anh không đồng ý.” Giọng nói lạnh lùng của Kỳ Thần Dị vang lên: “Anh không cho phép.”
Kỳ Uyển “A” một tiếng, sau đó mỉm cười. Cô siết chặt nắm tay lại, quay người nhìn hắn: “Không phải chứ? Chẳng lẽ anh muốn em làm bạn gái của anh à? Anh trai?”
Kỳ Thần Dị cảm thấy như mình bị cắn mạnh một cái, hắn còn chưa sắp xếp được từ ngữ của mình thì Kỳ Uyển đã chạy rồi.
Gần như là lao ra khỏi cửa.
Kỳ Thần Dị lặng lẽ đi tới cạnh cửa, nhìn thấy ánh nắng sớm mai đã xuyên qua khe cửa mà chiếu vào trong phòng, phản chiếu lên ánh hào quang.
Nhưng chẳng hề xinh đẹp chút nào, chẳng khiến người ta hạnh phúc.
Hắn ra hành lang hút thuốc.
...
Sau khi về tới trường học, Kỳ UYển đi mua sữa đậu nành và cơm nắm để ăn sáng, lúc đi ngang qua thư viện thì tình cờ gặp được Quý Nguyên.
Tất nhiên là giữa hai người còn có vô số người nữa. Có không ít người đang vây quanh Quý Nguyên, muốn xin chữ ký và chụp ảnh cùng hắn, rồi còn có người to gan muốn xin số điện thoại của hắn nữa. Kỳ Uyển đứng ở một bên, vừa nhìn vừa cảm thấy cơm nắm hôm nay mùi vị không tệ.
“Ha ha, Kỳ Uyển! Hôm qua cậu ở phòng tự học suốt đêm à?”
Bả vai của cô đột nhiên bị vỗ một cái, Kỳ Uyển suýt chút nữa bị sặc sữa đậu nành. Cô đau đớn nói: “Miểu Miểu, cậu đập tớ bị thương rồi.”
Uông Miểu nhéo nhéo cằm Kỳ Uyển, sau đó lại nhìn về phía Quý Nguyên trong nhóm người: “Trời ơi, người thật còn đẹp trai hơn trong video nữa! Tớ muốn xin chữ ký của anh ấy!”
“Cậu không chơi cờ thì xin chữ ký làm gì?” Kỳ Uyển che mặt nói thầm: “Chữ của anh ấy xấu lắm, cậu đừng có xin, nhìn mù mắt luôn.”
“Vớ vẩn!” Uông Miểu kêu lên: “Quý Nguyên học trưởng giỏi cầm kỳ thi họa, làm sao có chuyện viết chữ xấu được chứ? Kỳ Uyển, hay là cậu đi xin chữ ký giúp tớ đi, cậu là hoa khôi của khoa chúng ta, cậu đi xin thì người ta chắc chắn sẽ không từ chối. Thưởng thức soái ca cũng là thưởng thức cái đẹp, cậu mau đi đi!”
Kỳ Uyển nghe vậy thì nổi da gà: “Hoa khôi cái gì chứ. Thôi, cậu đừng nghĩ nữa, thưởng thức soái ca cũng là thưởng thức cái đẹp gì chứ? Bây giờ tớ chỉ nhớ đến cuối tuần phải nộp bài tập chữ tượng hình rồi.”
Nói xong, Kỳ Uyển nhanh chóng đi tới thư viện. Uông Miểu hô vài tiếng, đang muốn đuổi theo thì lại phát hiện ra Quý Nguyên đang nhìn về phía bên này, cô ấy lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.
Thế nhưng Quý Nguyên lại chen ra khỏi đám người, bước nhanh như một cơn gió, đi lướt qua Uông Miểu. Uông Miểu đờ người, đến một câu “em là đàn em của anh” cũng không nói ra nổi.
Uông Miểu thấy Quý Nguyên đang đi về phía thư viện, trong lòng âm thầm cảm thán, quả nhiên, học bá đều có sở thích giống nhau.
Trên thực tế, Kỳ Uyển chỉ cảm thấy là tới thư viện thì sẽ yên tĩnh hơn những nơi khác. Cô chọn một góc hẻo lánh không được thoải mái cho lắm, không có bàn mà chỉ có một cái ghế mây, nhưng chỗ này có một ưu điểm, đó là không bị ai quấy rầy.
Quyển sách trên tay cô đột nhiên bị người khác cầm đi.
“Quý Nguyên!” Nhìn thấy cánh tay thẳng tắp như trúc kia, Kỳ Uyển giận dữ ngẩng đầu lên: “Trả lại cho em, em đang học đấy.”
“Anh không có sức hấp dẫn bằng mấy quyển sách này à? Không xứng để em chú ý đến à?”
Mặc dù nụ cười của Quý Nguyên vô cùng ấm áp, nhưng Kỳ Uyển lại nghe ra ý tứ ghen tuông nồng đậm: “Anh đã nói là anh ở trường học chờ em, thế mà em tới trường thì lại đến thư viện.”
“Bởi vì em còn phải làm bài tập.” Kỳ Uyển chột dạ nghiêng đầu sang một bên.
Cô vừa mới chạy trốn được khỏi Kỳ Thần Dị, chưa nghĩ ra được phải đối mặt với Quý Nguyên như thế nào.
Tất cả đều là vì câu “Không cho phép” kia của Kỳ Thần Dị.
“Nhưng anh có chuyện quan trọng muốn hỏi em.” Quý Nguyên cúi người xuống, ghé sát vào tai Kỳ Uyển, lấy sách che miệng mình lại: “Uyển Uyển, có phải em đã ngủ với anh trai em không?”