Quý Nguyên không thể cảm nhận được hương vị của bữa ăn.
Hắn chủ động dọn dẹp bát đũa thay Kỳ Uyển, vừa từ phòng bếp đi ra thì đã bắt gặp ánh mắt đuổi khách của Kỳ Thần Dị: “Cậu không về ký túc xá à?”
“Ký túc xá của anh ấy còn chưa sắp xếp xong.” Kỳ Uyển nhanh chóng thay Quý Nguyên trả lời, sau đó lại ghế ngồi: “Thứ hai mới sắp xếp ổn thỏa.”
“Ngủ ở đây không thích hợp.” Kỳ Thần Dị nắm chặt tay Kỳ Uyển, kéo cô lại gần mình. Kỳ Uyển không phải đối thủ của Kỳ Thần Dị, lập tức bị hắn kéo qua. Cô mím chặt môi, không nói lời nào.
Không ai có ý định nhượng bộ.
“Thôi được rồi.” Kỳ Thần Dị cảm giác được Kỳ Uyển ở bên cạnh mình đang run lẩy bẩy thì ném đệm sô pha cho Quý Nguyên: “Cậu ngủ ở thư phòng.”
Thư phòng không lớn lắm, bên trong còn có một bàn cờ, nhưng ngủ ở trong đó cũng không vấn đề gì.
Kỳ Uyển mang chăn tới. Cô đứng ngoài cửa một lúc, mãi cũng không đi vào.
“Sao lại không muốn đánh cờ nữa?” Quý Nguyên cúi đầu, nhìn thấy Kỳ Uyển vùi đầu vào trong đống chăn, không nhìn ra vui buồn.
Kỳ Uyển thích ngây ngốc ở trong thư phòng. Thư phòng thoải mái, nhưng hình như đã lâu lắm rồi không có người đến. Quý Nguyên suy đoán chắc là do liên quan đến bàn cờ kia, hỏi cô: “Chỉ là thua một ván cờ thôi mà, có nhất thiết phải như thế không?”
Cô không phải là tranh cường háo thắng, chỉ là không thể thất bại mà thôi. Quý Nguyên vươn tay xoa đầu Kỳ Uyển: “Rõ ràng em có thể tiến xa hơn, nhất định có thể tốt hơn so với Kỳ Thần Dị.”
Kỳ Uyển lắc đầu, liếc mắt nhìn Tề Thần Dị đang ở trong phòng khách, nhỏ giọng nói: “Không có ý nghĩa gì cả, em không tranh nổi với anh ấy.”
Nói xong, cô đặt chăn xuống, bước ra cửa.
Quý Nguyên nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng hai người cãi vã, dần dần nhỏ đi. Chỉ là không phải là phòng dành cho khách, mà là phòng ngủ chính.
Đêm lạnh, trong nhà chỉ có một chiếc chăn, đã được đưa cho Quý Nguyên rồi.
Kỳ Thần Dị hỏi Kỳ Uyển, có phải muốn chết lạnh hay không.
Kỳ Uyển không trả lời, cũng cảm thấy không quan trọng. Dù sao thì đêm nay cô cũng chẳng ngủ được.
“Em thích thằng nhóc đó ở điểm nào?” Kỳ Thần Dị ngồi ở mép giường, không có ý định rời đi: “Điểm nào của anh cũng tốt hơn cậu ta, chẳng lẽ bởi vì cậu ta thẳng thắn hơn anh?”
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của cô, Kỳ Thần Dị híp mắt lại, nói tiếp: “A Uyển, anh cũng thích em, chỉ là em không tin mà thôi.”
“Anh nói lời này ai có thể tin được chứ?” Kỳ Uyển lên tiếng, âm thanh giống như khóc nấc lên: “Anh cũng nói điểm nào của anh cũng tốt hơn anh ấy, vậy thì tại sao anh lại thích em?”
Kỳ Thần Dị không nói nên lời.
“Nếu như em không phải em gái của anh. Nói một cách chính xác hơn thì nếu như cha không phái anh tới theo dõi em...” Kỳ Uyển nói vô cùng chắc chắn: “Vậy thì anh chắc chắn sẽ chẳng thèm nhìn em lấy một cái.”
Cô sẽ chẳng khác nào những con chó con mèo ngoài đường.
“Thế nên anh thích em ở điểm nào đây? Hay là bởi vì em thích anh? Nhưng trên thế giới này có nhiều người thích anh như vậy, anh đâu thể nào thích lại tất cả bọn họ?” Kỳ Uyển nhìn thấy hắn không có ý định rời đi thì càng thêm tức giận hơn: “Người như anh chẳng thể thích bất cứ ai. Từ trước đến nay anh đều không phải là người hành động dựa theo cảm tính.”
Kỳ Uyển cố tình nói những lời khiêu khích Kỳ Thần Dị: “Cũng giống như cái cách mà anh đối xử với anh hai vậy. Chỉ cần lợi dụng đủ rồi thì lập tức nhốt anh ấy vào trong bệnh viện tâm thần để tránh hậu họa. Em vô dụng như thế này, bây giờ anh đối xử với em như thế, sau này có phải...”
“Im miệng.”
Kỳ Thần Dị kéo cô vào lòng, cố nén giận dữ hỏi: “Ai nói với em như vậy?”
“Cả nhà họ Kỳ đều nói như thế, em cũng không phải kẻ ngốc. Anh làm như thế chính là giết gà dọa khỉ, để cho những người em trai em gái khác của anh không dám có suy nghĩ tranh đoạt vị trí với anh!”
“Bốp!”
Kỳ Thần Dị đè cô xuống, vung tay đánh lên mông cô một cái.
“Đau!”
Kỳ Uyển lập tức túm lấy cánh tay hắn, cắn một cái. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kỳ Thần Dị: “Nếu như anh không thích em, em nói những lời này thì sẽ như thế nào?”
Tất nhiên sẽ sẽ giống như những kẻ không thức thời kia, bị hắn bắt phải ngậm miệng lại.
“Không phải em muốn biết lý do à?” Tối nay Kỳ Thần Dị uống chút rượu, rượu hoa đào say đắm lòng người. Hắn ôm Kỳ Uyển, nhẹ nhàng xoa mông cho cô: “Muốn em, hài lòng chưa?”
“Hả?” Kỳ Uyển sợ hãi, rùng mình một cái.
Cô có thể nhìn thấy trong mắt hắn du͙© vọиɠ không hề che giấu.
Kỳ Uyển cảm thấy xấu hổ vô cùng, trong lòng cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhưng đồng thời cũng có một loại cảm giác kɧoáı ©ảʍ thầm kín, cảm giác này thực sự rất khó hiểu.
Kỳ Uyển vươn tay tự đấm lên ngực mình một cái.
“Em bị ngốc à?” Kỳ Thần Dị nhìn cô như vậy thì tức đến bật cười, giọng nói trầm thấp của hắn lúc nào cũng khiến cho Kỳ Uyển choáng váng. “Đừng có tự chà đạp mình như vậy.”
Sau đó, hắn cách một lớp vải mà nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực của cô: “Từ nhỏ đến lớn, chẳng phải lúc nào em cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ thua cuộc của anh sao?”
Cả người Kỳ Uyển đều đang run lên. Giọng nói của Kỳ Thần Dị thủ thỉ bên tai cô, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, nghe như tiếng cầu xin: “Anh muốn ngủ với em, em đồng ý với anh, được không?”
“Tại sao em lại phải đồng ý với anh?” Kỳ Uyển nhanh chóng khép chân lại, gương mặt cũng hồng lên.
Kỳ Thần Dị luồn tay vào trong váy ngủ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại non nớt của cô, giọng nói vô cùng thành tâm: “Cầu xin em.”