“Được.”
Khi Kỳ Uyển mỉm cười, gương mặt lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt và hai chiếc răng thỏ đáng yêu.
Cô đẩy vai của hắn, Tề Thần Dị đã sớm buông lỏng cảnh giác, thân thể ngã lên chiếc giường mềm mại. Hô hấp của hắn đều đặn, gương mặt lãnh đạm, vẫn là dáng vẻ bày mưu tính kế thường ngày.
Chỉ là khuy áo sơ mi tỉ mỉ đã lộn xộn rồi. Những ngón tay thon dài và mảnh khảnh của cô chậm rãi cởi từng cúc áo của hắn, động tác ngây ngô, chậm chạp, hết lần này tới lần khác bị cơ bắp của hắn hấp dẫn, thỉnh thoảng lại sờ lên một cái.
Kỳ Thần Dị để yên cho cô loạn động, không khỏi liếʍ môi dưới, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá mức gợi tình.
Nó hấp dẫn mê người hơn cả rượu Champagne.
“Nhanh lên.”Kỳ Thần Dị ôm chặt lấy Kỳ Uyển, giọng nói trầm thấp hơi mất đi lý trí: “Chẳng lẽ anh chưa từng dạy em cách quý trọng thời gian à?”
Mông cô bị hắn nhéo một cái, hơi đau, Kỳ Uyển hít sâu một hơi, nhếch môi cười: “Nhưng anh cũng từng dạy em, gặp được chuyện gì vui vẻ thì phải hưởng thụ thật tốt.”
Âm thanh cuối cùng của cô mềm mại như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim Kỳ Thần Dị, khiến hắn ngứa ngáy vô cùng.
Hắn triệt để buông lỏng thân thể, để mặc cho Kỳ Uyển cởi áo sơ mi của mình. Cô không biết cởi thắt lưng của hắn, sờ soạng mãi mà vẫn chưa thể nào cởi ra được, nhưng Kỳ Thần Dị cũng không thúc dục.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Thần Dị nhìn thấy sự vụng về không chút che giấu nào của cô.
Kỳ Uyển ở trước mặt hắn vẫn luôn là một cô bé biết nghe lời và hiểu chuyện, thông minh lanh lợi, không khiến mọi người phải lo lắng.
Sau một hồi vật lộn, Kỳ Uyển nghe “tách” một cái, thắt lưng của hắn cũng đã được cởi ra. Cô cởi quần của Kỳ Thần Dị, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay. Cô chẳng có kinh nghiệm, cũng không có kỹ xảo, chỉ ngây ngốc vuốt ve như thế, không thể nói là thoải mái, nhưng lại rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
dươиɠ ѵậŧ của Kỳ Thần Dị nhảy múa trong tay Kỳ Uyển, đỉnh đầu không nhịn nổi mà phun ra mấy giọt dâm dịch. Dần dần, ©ôи th!t đỏ hồng cứ thế bị những dịch thể trong suốt làm vấy bẩn.
Đó là Kỳ Thần Dị: động tình, tanh tưởi, tràn đầy mùi vị xâm lược.
Kỳ Uyển không nhịn được mà cúi người xuống, đầu lưỡi hồng hào nhanh chóng đảo qua, liếʍ láp nơi đó của hắn. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Kỳ Thần Dị tràn ngập sương mù.
“A Uyển.” Hắn rất ít khi hút thuốc, nhưng lúc này cổ họng lại khàn đến đáng sợ.
“Đừng thúc giục em.” Kỳ Uyển bĩu môi. Cô dạng hai chân ra, quỳ gối bên cạnh hắn. Cô không cởi váy ngủ, hai chân như ẩn như hiện.
Chiếc qυầи ɭóŧ bị kéo sang một bên, Kỳ Thần Dị nghe được tiếng nước rất nhẹ. Đó là âm thanh dâm dịch thấm vào lớp vải, cọ xát với da thịt mỏng manh.
Kỳ Thần Dị vén váy của cô lên, để cô ngậm lấy váy. Kỳ Uyển không chống cự, thuận thế liếʍ láp ngón tay hắn.
ŧıểυ huyệt mềm mại phồng lên, giống như bầu ngực trắng nõn của cô vậy, hình dáng đáng yêu vô cùng, cảm xúc cũng rất tốt. Kỳ Thần Dị khẽ tách miệng âʍ ɦộ ra, ngón tay nhanh chóng trêu chọc âm đế, thấp giọng nói: “Đã sưng thế này rồi mà còn muốn giày vò anh?”
Kỳ Uyển cắn chặt gấu váy, không dám nói câu nào. Cô đong đưa em mấy lần, miệng huyệt ma sát với quy đầu, cọ đến rối tinh rối mù.
Kỳ Thần Dị thở hổn hển, giữ chặt lấy vòng eo của cô, nhắm thẳng vào miệng huyệt, đè cô xuống.
Trong thân thể của cô nóng đến kinh người, từng tầng thịt mềm mại thít chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn. Tiếng nước chảy, cảm giác co bóp, khiến hắn cảm thấy cả người ngứa ngáy đến mức trái tim cũng đang run lên.
“A, đau!” Kỳ Uyển cắn chặt gấu váy, hốc mắt đỏ bừng: “Rõ ràng là anh cầu xin em.”
“Ừm, là anh cầu xin em.” Kỳ Thần Dị hít sâu một hơi, tay phải đẩy áo ngực của cô lên, xoa nắn bầu ngực mềm mại; tay trái vuốt ve âm đế của cô.
Kỳ Uyển nhất thời hoảng hồn. Cô ô ô kêu thành tiếng, hai tay đấm lên bụng hắn. Cơ bắp của hắn rất rắn chắc, mấy cú đấm của cô chẳng khác nào trợ hứng cho hắn cả.
Kỳ Thần Dị vân vê âm đế của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi nhẹ, thỉnh thoảng lại đâm vào trong hoa huyệt. dươиɠ ѵậŧ của hắn đâm sâu trong thân thể cô, khiến ŧıểυ huyệt của cô càng lúc càng rỉ ra nhiều dâm dịch, động tác cũng càng lúc càng mất khống chế.
Những cái vuốt ve của hắn càng thêm thô bạo hơn, khóe mắt Kỳ Uyển đẫm nước mắt. Kỳ Thần Dị đẩy lên một chút: “Nâng eo lên, ngậm lấy anh.”
“Em không.”
Kỳ Uyển cúi đầu, co quắp người nói: “Em đau.”
Nơi giao hợp của hai người đã nhớp nháp dâm dịch, còn có cả một vệt máu nhàn nhạt.
Kỳ Uyển không di chuyển eo, cũng không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Hay là em dùng miệng nhé?”
“Rõ ràng là anh cầu xin em.”
Cuối cùng vẫn chẳng thể nào thay đổi được tính cách này của cô, Kỳ Thần Dị bật cười, vò đầu Kỳ Uyển, kéo áo lót của cô xuống: “Đi tắm đi.”
Kỳ Uyển không đi, chút lý trí cuối cùng của Kỳ Thần Dị vượt lên trên du͙© vọиɠ của hắn, lạnh lùng nói: “Đi đi.”
“Ưm, biết rồi.”
Một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy tí tách. Kỳ Uyển trần như nhộng thò đầu ra ngoài: “Có muốn thử làm trong bồn tắm không?”
“Em học ở đâu mấy cái này thế hả?” Kỳ Thần Dị nắm lấy gối đầu ném qua, Kỳ Uyển nhanh chóng đóng cửa lại.
Tấm cửa kính phòng tắm bị hơi nước làm cho mờ ảo. Kỳ Thần Dị nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn của Kỳ Uyển, bắt đầu dùng tay giải quyết cho mình. Trước khi Kỳ Uyển tắm xong thì hắn cũng đã bắn ra.
Kỳ Thần Dị vứt khăn tay vào trong sọt rác, nhất định không được để cho Kỳ Uyển trông thấy, nếu không cô sẽ cảm thấy tự trách.
Kỳ Thần Dị thở dài, Kỳ Uyển thật sự là đã bớt quan tâm đến hắn rồi.
Nhưng không sao, hắn có thể làm cô quan tâm đến hắn nhiều hơn.
Kỳ Thần Dị không tự chủ được mà nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp Kỳ Uyển.
Năm đó Kỳ Uyển mới học mẫu giáo, còn phải có giáo viên trông chừng trên xe bus của trường. Cô cầm lấy địa chỉ mà mẹ cho, đi xuyên qua con hẻm nhỏ, ngồi trong góc phòng bảo vệ của ŧıểυ khu.
Vào một đêm cuối thu, tận mười một rưỡi Kỳ Thần Dị mới rời khỏi công ty.
Bàn tay nhỏ bé của cô lạnh đến mức xanh xao. Cô lấy trong cặp ra một chiếc bánh mì, trường mẫu giáo vẫn thường phát đồ ăn cho trẻ con.
“Quà cho anh trai.” Giọng của cô rất nhỏ, cũng giống như tất cả anh chị em khác, cô không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Trần Kỳ Dị nhìn thấy đôi giày của cô.
Gót chân nhuốm máu, đi đến mòn cả đế giày. Cô từng bước từng bước đi tới, Kỳ Thần Dị tự nhận bản thân mình lúc năm tuổi cũng không có được năng lực này.
Nhưng Kỳ Uyển rõ ràng là rất sợ hắn, thế mà vẫn bất chấp đến đây tìm hắn.
Kỳ Thần Dị ngồi xổm xuống, hỏi cô: “Sao không về với mẹ?”
“Em không có chìa khóa, không về nhà được.” Kỳ Uyển thành thật trả lời: “Chỉ có thể đến tìm anh trai thôi.”
Ánh đèn đêm chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, bởi vì đợi lâu mà sợ hãi đong đầy nước mắt. Cô lên tiếng, thở ra một làn khói trắng, hòa tan vào trong trái tim hắn.
Cô nói, nɠɵạı trừ hắn, cô không còn nơi khác để đi.
Hai người thậm chí còn chưa từng gặp mặt nhau, đây là lần đầu tiên cô gọi hắn là anh trai.
Kỳ Thần Dị nghĩ, có lẽ chính từ giây phút đó, hắn đã muốn giữ cô lại bên người, giấu cô vào trong ngực; chứ không phải đẩy cô ra khỏi cuộc đời hắn.