Trên thực tế, Kỳ Uyển không muốn đánh cờ, La Trăn Trăn thì không biết chơi, còn Quý Nguyên thì càng không có tâm tư. Nhưng Kỳ Thần Dị đã nói như vậy, chẳng ai dám từ chối hắn cả.
La Trăn Trăn vẫn mặc trang phục quay phim, nằm trong lòng Kỳ Thần Dị, mỉm cười dịu dàng, nhìn rất phô trương.
“Quý Nguyên, anh tới nhà hàng kia chờ em.” Kỳ Uyển nhỏ giọng nói: “Gọi mấy món mà anh thích, lát nữa em sẽ lập tức tới ngay.”
Quý Nguyên đọc một chuỗi những món ăn mà Kỳ Uyển thích, trước khi đi còn nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Thế này đã đủ chưa? Anh đến nhà hàng xong sẽ chụp thực đơn gửi cho em, nếu thích ăn gì thì lại gọi tiếp.”
“Hai người không phải là người yêu đó chứ?”
Trong phòng đánh cờ lúc này chỉ còn lại ba người, người kia vẫn gối đầu lên người Kỳ Thần Dị như cũ, kinh ngạc nói: “Kỳ tổng đúng là lúc nào cũng hạ độc thủ, cường thủ hào đoạt à?”
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi.” Kỳ Uyển vân vê mấy quân cờ trên bàn, trừng mắt nhìn người đang nằm trong lòng Kỳ Thần Dị: “Không có người ngoài, có thể thoải mái nói chuyện rồi, chị sáu?”
“Kỳ Uyển.” Kỳ Thần Dị yên lặng nhặt một quân cờ trắng lên: “Em gái anh.”
“Là em mấy thế?” La Trăn Trăn tên thật là Kỳ Tân Du, nghe thấy Kỳ Thần Dị nói vậy thì ngồi thẳng dậy, nhìn Kỳ Uyển một chút: “Sao trước giờ chị chưa từng nhìn thấy em nhỉ.”
“Hàng năm em đều không về nhà.” Kỳ Uyển cảm thấy người nhà họ Kỷ rất phiền, thế nên cũng chẳng hứng thú trở về.
“Ồ, bảo sao em xinh đẹp thế này mà chị lại không nhớ ra được đã gặp em ở đâu. Em xếp hàng thứ mấy thế?” Kỳ Tân Du còn đang muốn nói thêm gì thì đã bị Kỳ Thần Dị liếc mắt nhìn một cái.
Hắn lãnh đạm trả lời: “Em gái anh, hiểu không?”
“Ồ, là cô ấy.” Kỳ Tân Du mãi mới phản ứng lại được, gương mặt lập tức trở nên vô cùng phong phú: “Hiểu rồi, hiểu rồi. Vậy em đi trước đây.”
Cô ta đi được một lát thì lại quay người lại, nhỏ giọng nói: “Kỳ tổng, đừng quên chuyện anh đã đồng ý với em nhé. Thôi được rồi, em không quấy rầy anh em hai người nữa.”
“Có chuyện gì không?” Thì ra trên mạng nói Kỳ Tân Du ngực to não nhỏ là chuyện thật. Kỳ Uyển cảm thấy đau đầu, trên người Kỳ Thần Dị dính mùi nước hoa của cô ta, khiến cô cảm thấy không thoải mái: “Nếu không có chuyện gì thì em cũng đi đây.”
“A Uyển.” Kỳ Thần Dị vươn tay phủi ống tay áo của mình, chậm rãi nói: “Không vui?”
“Anh, anh nhàm chán chết đi được.” Kỳ Uyển cảm thấy khó chịu: “Anh cố ý để cô ta dựa lên người anh, em không thèm ghen đâu.”
Kỳ Thần Dị cười khẽ, im lặng nghe Kỳ Uyển nói tiếp.
Kỳ Uyển nói liền một hơi.
"Dù sao em cũng không phải vợ tương lai của anh, cũng không phải bạn gái của anh, hoa hồng em cũng không có nhận, chúng ta cùng lắm chỉ là tình một đêm, thậm chí không tính là bạn tình, em có gì mà ghen tị." Kỳ Uyển ủ rũ thu hết quân cờ trên bàn lại, cảm thấy mình nên rời khỏi đây: “Em chỉ cảm thấy là hai người không xứng đôi, đứng cùng một chỗ nhìn cay cả mắt.”
Kỳ Thần Dị không ngờ người đau khổ cuối cùng lại chính là mình, trong lòng không nén nổi tức giận.
“Đêm nay không trở về trường, vậy mai đi học kiểu gì?”
“Thì dậy sớm một chút là được thôi, bữa sáng Quý Nguyên làm rất ngon.”
Kỳ Thần Dị giữ chặt tay Kỳ Uyển: “Nhà hàng kia cách nhà xa như vậy, sao nhất định phải tới đó ăn?”
“Vì nghe nói rất ngon.”
“Thế à? Từ nhỏ đến lớn có món gì em chưa từng ăn sao?” Kỳ Thần Dị dùng sức hơn: “Anh cũng muốn tới ăn thử, chỉ là thêm đũa thêm bát mà thôi.”
Kỳ UYển phát hiện ra Kỳ Thần Dị chính là một người không chịu nói lý lẽ: “Anh không sợ bị người khác nhận ra à?”
“Nhận ra thì nhận ra, đâu thể cả đời không ra ngoài?” Kỳ Thần Dị thản nhiên trả lời.
Thêm cả hắn nữa thì làm gì còn gọi là hẹn hò nữa. Kỳ Uyển cảm thấy đau đầu như muốn đập vào tường: “Tối nay ăn cơm ở nhà là được rồi.”
Kỳ Thần Dị lúc này mới hài lòng gật đầu: “Được, anh cũng đi.”
Vậy là bữa tối được đặt theo yêu cầu đã phải hủy bỏ rồi. Khi Quý Nguyên mở cửa vào nhà, lập tức ngửi thấy trong nhà có mùi thức ăn thơm ngào ngạt, hắn lập tức ngẩn cả người.
Quý Nguyên nhanh chóng đi tới phòng bếp nhìn thử, lập tức nhìn thấy Kỳ Thần Dị đang mặc tạp dề, xắn tay áo, đi dép lê giống kiểu của Kỳ Uyển, nấu nướng bận rộn.
“Mọi người ăn cùng nhau luôn.” Kỳ Uyển áy náy nhìn Quý Nguyên: “Anh trai em nói đêm nay cũng muốn ở lại đây.”
Khi Kỳ Thần Dị dọn hai bộ bát đũa ra bàn, nói với Quý Nguyên là muốn ăn cùng thì tự vào bếp lấy bát đũa, Quý Nguyên cảm thấy như mình đang là nhân vật chính trong một bộ phim kinh dị vậy.
***
Hắn quá ngây thơ rồi, lấy đâu ra phim kinh dị chứ, rõ ràng là phim cung đấu.