Cả một đêm không ngủ, Kỳ Uyển lộ ra chút mệt mỏi, ngồi vào bàn cũng không cảm thấy ngon miệng.
“Hay là em đi ngủ chút đi.”
Quý Nguyên lại vào bếp làm mấy món thanh đạm hơn cho cô, đút cho Kỳ Uyển ăn một chút.
“Không ngủ nữa.”
Kỳ Uyển ngước mắt lên, dưới ánh nắng ban mai, sự mệt mỏi trong mắt biến thành uể oải, giống như mỹ nhân chưa trang điểm xong. Cô mím môi cười khẽ, lực chú ý của Kỷ Nguyên đều dồn vào khóe miệng còn chưa lành của cô.
“Để anh bắt mạch cho em.” Quý Nguyên hơi căng thẳng: “Trong ba năm nay có uống thuốc linh tinh gì không? Cha anh vẫn một mực lo lắng bác sĩ sẽ đổi đơn thuốc cho anh.”
“Quên mấy cái công phu mèo ba chân của anh đi.” Kỳ Uyển hơi kéo ống tay áo xuống, lắc đầu nói: “Cha anh... Thầy vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe, khỏe lắm.” Quý Viễn không nhịn được nói tiếp: “Ngày hôm qua anh cùng ông ấy nói chuyện, ông ấy biết ngươi không có việc gì thì vui lắm, còn hỏi sau này có cơ hội thì gặp nhau chút.”
Hắn còn chưa nói xong thì Kỳ Uyển đã đứng dậy, bưng bát đĩa đi vào bếp. Quý Nguyên đi theo sau cô, nói: "Ông ấy còn bảo , chỉ là lần sau gặp mặt, cha nên gọi Uyển Uyển là con dâu rồi.”
“Anh đang nghĩ gì vậy, chúng ta chỉ là cùng nhau ăn một bữa sáng thôi mà.” Kỳ Uyển không quay đầu lại.
Quý Nguyên ngượng ngùng cười cười, đi tới sau lưng cô, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô.
“Không phải rửa.” Hắn gác cằm lên đỉnh đầu cô: “Anh nấu cơm, anh rửa bát, Uyển Uyển chỉ cần ăn là được rồi.”
“Vậy thì không tốt cho lắm.”
Quý Nguyên xoa tóc cô, mái tóc cô mềm mượt như lụa, thoang thoảng hương thơm thoang thoảng nơi chóp mũi: “Anh phải có trách nhiệm nuôi em da dày thịt béo, như thế lúc ôm mới cảm thấy dễ chịu. Vậy thì người khác chỉ cần nhìn thấy em là biết tay nghề của anh tốt thế nào.”
Kỳ Uyển thụi cùi chỏ về sau, đập lên bụng Quý Nguyên. Quý Nguyên bị đau, buông cô ra, nghe thấy cô nói tiếp: “Nhà em có máy rửa bát.”
“Là Kỳ Thần Dị làm.” Kỳ Uyển giải thích: “Anh ấy sợ em vất vả, nên trong nhà cái gì cũng có.”
Ngón tay của Kỳ Uyển tái nhợt đến mức gần như trong suốt, những vết sẹo trên đó đã mờ đến mức khó có thể nhìn thấy. Quý Nguyên phát hiện ra, trong ba năm hắn không ở đây, vị trí của hắn đã bị người khác thay thế dễ như trở bàn tay.
Người kia thậm chí còn làm tỉ mỉ cẩn thận hơn cả hắn. Quý Nguyên nhớ lại những năm trong quá khứ, trong lòng phát lạnh.
“Cách xa anh ta ra một chút.” Quý Nguyên ôm Kỳ Uyển, thấp giọng nói: “Kỳ Thần Dị sẽ gặm em không còn mẩu xương.”
“Em biết.” Kỳ Uyển gật đầu, thật lâu sau, cô đột nhiên xoay người hôn Quý Nguyên, “Chúng ta đi hẹn hò đi?”
Cảnh hồ Sơn Thủy, ŧıểυ xá Trúc Lâm.
Rất nhiều Kỳ thủ sau khi giải nghệ đều muốn tìm tới những nơi thanh vắng. Nơi này khó tìm vô cùng, nếu như không phải gần đây có một nhà hàng lâu đời thì thật là mọi người khó có thể phát hiện ra chỗ này.
Quý Nguyên đi đến cửa thì gặp được người quen. Hai người hàn huyên vài câu, sau đó nói về ván cờ mấy hôm trước. Kỳ Uyển chờ một chút, cảm thấy bầu không khí quá sôi nổi nên không tiện quấy rấy, một mình đi tới bên bàn trà.
“Em muốn uống gì?” Nhân viên phục vụ đang đọc ŧıểυ thuyết võ hiệp, ngẩng đầu lên thấy có một cô gái đi tới thì lập tức cất sách đi: “Xin lỗi, nơi này chỉ có trà, không có trà sữa, cũng không có nước ngot.”
Kỳ Uyển cười cười: “Nếu như tôi đã tới đây thì nhất định phải uống trà rồi.”
Cô chỉ vào một quầy trên kệ. Nhân viên phục vụ nhìn sang, thấy cô chỉ vào trà Long Tỉnh do cha anh ta tự tay chọn lựa. Nhưng anh ta không dám đi mời cha mình tới pha trà, chỉ có thể buồn rầu chỉ ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay không phải ngày tốt để uống trà.”
Bên ngoài có một đoàn phim đang quay nɠɵạı cảnh. Mặc dù hai bên đã thỏa thuận số người ít nhất có thể, nhưng bởi vì đa͙σ diễn yêu cầu cực cao nên mỗi cảnh quay đều phải quay đi quay lại không biết bao nhiêu lần, vô cùng ồn ào.
Kỳ Uyển đi đến bên cạnh cửa sổ, không biết bọn họ đang diễn cái gì. Nhưng cô lại nhìn thấy một cô gái có dung mạo vô cùng xinh đẹp, mặc váy ngắn, đứng trong rừng trúc vô cùng nổi bật.
“La Trăn Trăn?” Quý Nguyên nói chuyện với mấy người tiền bối xong thì đi tới bên cạnh Kỳ Uyển. hắn ôm lấy cô từ phía sau, gác cằm lên vai cô, trêu ghẹo nói: “Đi đến nơi này mà cũng có thể gặp được ngôi sao, em có muốn qua đó xin chữ ký không?”
Kỳ Uyển im lặng. đa͙σ diễn bên kia ra hiệu gì đó, mọi người lập tức bắt tay vào chỉnh sửa cảnh quay. Có người mang tới cho cô ít đồ ăn nhẹ, rồi còn tặng cả hoa nữa.
Là Kỳ Thần Dị!
Quý Nguyên ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện. Thì ra là hắn, chẳng trách nơi này bình thường gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, hôm nay lại cho phép đoàn phim tới quay chụp.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía bên này, Quý Nguyên và Kỳ Uyển đều không tránh kịp, Kỳ Thần Dị đã nhìn thấy bọn họ rồi. Có nhân viên trong đoàn phim tới truyền lời, nói đợi lát nữa mọi người có thể chơi cờ với nhau.