Quý Nguyên nằm trên giường, đêm nay không nhìn thấy sao, chỉ có gió đêm xuyên qua cửa sổ hé mở.
Hắn tỉnh táo lại một chút. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập không ngừng tăng tốc, càng lúc càng nặng. Hơi thở dần trở nên mất nhịp.
Bàn tay của Kỳ Uyển rất mềm mại. Cô kéo quần hắn xuống, ©ôи th!t sưng tấy lập tức xuất hiện trước mặt cô. Quý Nguyên không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng.
Nghĩ đến chuyện lát nữa thứ to lớn của mình sẽ được Kỳ Uyển ngậm vào miệng, hắn luôn luôn có một loại cảm giác tự trách xen lẫn với hưng phấn mong chờ. Rõ ràng là không đành lòng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tề Uyển chìm đắm trong dục xấu xí của mình, nhưng hắn cũng muốn biết hình ảnh đó rốt cuộc là như thế nào.
“Nhìn không hề xấu xí chút nào.”
Một tay không cầm hết được, Kỳ Uyển dùng cả hai tay xoa nắn dươиɠ ѵậŧ hồng hào của hắn, cẩn thận nhìn đường gân xanh nổi trên đó, quy đầu căng huyết, trên đầu còn rỉ ra chút dịch thể trong suốt hơi tanh.
Cô thè lưỡi liếʍ thử, vừa tanh vừa mặn, còn có cả hương vị của Quý Nguyên, giống như mực tàu và trúc, cũng không tính là khó ăn.
“Uyển Uyển.”
Khoảnh khắc đầu lưỡi của cô quét qua, Quý Nguyên cảm thấy toàn thân máu dồn dập chảy xuống nơi đó, giác quan cực kỳ mẫn cảm. Hắn cảm nhận được ánh mắt của Kỳ Uyển đang đánh giá dươиɠ ѵậŧ của mình, khàn giọng hỏi: “Có đẹp không?”
“Ừm.” Kỳ Uyển cảm giác hơi phỏng tay.
“So với Kỳ Thần Dị thì thế nào?”
Tay chân Kỳ Uyển hơi rối, móng tay vô thức cào lên phần da thịt ở dươиɠ ѵậŧ của hắn. Quý Nguyên đau đớn kêu lên một tiếng, cả người đều phát run.
“Ôi, em xin lỗi.” Kỳ Uyển vội vàng định rút ra để xem hắn thế nào.
Quý Nguyên lại đè gáy cô xuống, để cô ngậm lấy sâu hơn.
Kỳ Uyển cố gắng hô hấp, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh nước chóp chép, dươиɠ ѵậŧ của hắn càng thêm sưng tấy.
Những tiếng ô ô tràn ra từ cổ họng, giống như cô không thể ăn nổi nữa.
“Không ngậm được.” Kỳ Uyển lúng búng nói, giọng mềm như có thể vắt ra nước. Cô vươn đầu lưỡi liếʍ láp nơi đó của hắn, thỉnh thoảng lại đảo qua đảo lại.
“Uyển Uyển ngoan, ngậm nữa đi.” Quý Nguyên lại nhét dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng của mình vào trong miệng cô: “Vừa ngậm vừa liếʍ.”
Khóe miệng Kỳ Uyển tê dại, cô cố gắng dùng đầu lưỡi liếʍ láp của hắn, nhưng chẳng mấy chốc lại bị lấp đầy khoang miệng.
Cô muốn nhả ra một chút, nhưng Quý Nguyên vẫn như cũ ấn gáy cô ép trở về.
Cứ như thế, trong miệng cô lại phát ra những tiếng nước chóp chép. Quý Nguyên lúc này đã không dám cúi đầu xuống nhìn nữa.
Hắn sợ nhìn thấy cảnh dươиɠ ѵậŧ của mình lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của Kỳ Uyển, sợ nhìn thấy dáng vẻ bị ép bức ấm ức của cô.
“Không được.”
Kỳ Uyển hàm hồ lên tiếng, hai tay đánh lên bắp đùi hắn. Quý Nguyên thấp giọng nói một câu “xin lỗi”, sau đó lại tăng thêm sức lực.
Quý Nguyên giữ chặt gáy cô, xuất tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cổ họng cô.
Một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ đục ngày theo khóe miệng cô chảy ra ngoài. Kỳ Uyển che miệng ho khan, hốc mắt phiếm hồng, chóp mũi cũng đỏ rực lên.
“Tanh quá.” Cô vươn tay lau đi.
Những ngón tay trắng nõn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, vô cùng hỗn loạn, cũng vô cùng da^ʍ đãиɠ.
Quý Nguyên không nói thành lời.
“Đúng là rất tanh.” Kỳ Uyển nói xong thì thè lưỡi liếʍ một vòng quanh miệng, nuốt hết toàn bộ xuống.
Quý Nguyên nhìn đỏ mắt. Hắn ngồi dậy, hôn lên mắt Kỳ Uyển, nếm được giọt nước mắt có vị mặn của cô.
“Có phải khó chịu lắm không?” Quý Nguyên ôm cô: “Sau này anh sẽ không làm như thế nữa.”
Kỳ Uyển lắc đầu, âm thanh vừa dịu dàng vừa mềm mại, cũng có chút nghẹn ngào: “Vẫn ổn, tốt hơn trong tưởng tượng của em một chút. Hương vị... cũng rất được.”
Chỉ là khóe miệng hơi rách ra một chút.
Vết thương rất nhỏ, chỉ cần dùng tăm bông chấm thuốc rồi bôi lên là được.
Kỳ Uyển khẽ nhíu mày vì xót.
“Đều là do anh không tốt.”
Quý Nguyên cúi đầu hôn lên môi cô: “Đều tại anh.”
“Anh...” Kỳ Uyển vốn dĩ định nói là tại vì của hắn lớn quá, nhưng lại cảm thấy nếu nói ra thì chẳng khác nào khích lệ hắn, thế nên đành phải nuốt xuống: “Không trách anh, làm vài lần là quen thôi.”
Chuyện gì mà làm không tốt thì cứ không ngừng luyện tập, luyện tập nhiều thì sẽ dần dần làm tốt lên thôi. Quý Nguyên nghe thấy phương pháp cải thiện của Kỳ Uyển thì cả người lập tức giống như lâng lâng.
Cô nói làm vài lần là quen, có nghĩa là muốn liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho hắn thêm nhiều lần nữa.
“Uyển Uyển.” Quý Nguyên bỗng nhiên ôm chặt lấy cô: “Anh thích em nhất.”
“Hả?”
Kỳ Uyển che miệng cười, nheo mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy khoái chí của Quý Nguyên, cảm thấy nếu như hắn là một con chó thì chắc chắn bây giờ đang vẫy đuôi điên cuồng: “Sao anh lại dễ thỏa mãn như thế có chứ?”
Không thể chỉ làm mỗi thế thôi đâu, Kỳ Uyển nghĩ.
Ít nhất thì những gì Kỳ Thần DỊ muốn còn nhiều hơn Quý Nguyên rất nhiều.
“Anh còn muốn ôm em ngủ.” Quý Nguyên nói: “Uyển Uyển tắm rửa xong thì toàn thân đều thơm tho ngào ngạt, mềm mại non nớt, anh muốn ôm em vào lòng, như thế nhất định sẽ ngủ rất ngon.
Kỳ Uyển khẽ ho một tiếng: “Em cũng đâu phải thuốc an thần, sao mà ôm một cái lại có thể ngủ rất ngon được?”
Để chứng minh lời mình nói không ngoa chút nào, trước khi đi ngủ, Quý Nguyên cắn Kỳ Uyển mấy cái, dọc từ cổ xuống đến xương quai xanh, rồi lại chạy dọc sống lưng, lưu lại những dấu vết nhàn nhạt. Sau đó, hắn lại ngậm lấy bầu ngực mềm mại săn chắc của cô, liếʍ láp nhào nặn đến khi nơi đó toàn là nước bọt của hắn mới chịu buông ra.
Ngày hôm sau, Quý Nguyên tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái phấn chấn vô cùng.
“Quý Nguyên.”
Cả người Kỳ Uyển vùi ở trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt, giọng điệu u oán vô cùng: “Anh có biết là anh có cái tật nói chuyện khi ngủ không hả?”
Quý Nguyên căng thẳng hỏi: “Anh làm ồn em suốt đêm à?”
“Anh cứ gọi tên em suốt đêm.” Giọng nói của Kỳ Uyển càng nhỏ hơn, thậm chí vùi luôn đầu vào trong chăn: “Khiến em không thể nào mà ngủ nổi.”
Chẳng biết hắn đã mơ thấy cái gì nữa.
Cứ hết lần này đến lần khác, bên tai cô đều vang lên những âm thanh nỉ non không dứt.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển...”
Rồi thỉnh thoảng lại còn phát ra những tiếng thở dài vô cùng thỏa mãn.
Làm hại Kỳ Uyển cả đêm không ngủ được, chỉ có thể ghé vào lòng hắn, kìm nước mắt cả một đêm.